Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/VwhsbeRll

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

12
Nhanh chóng đến kỳ nghỉ đông, tôi buộc phải về nhà ở.

Đã nửa tháng trôi qua, chưa được lý do để gặp anh, mà khoảng thời gian này anh cũng có vẻ rất bận.

Tin trả lời chậm như rùa bò, tôi thật sự rất đến công ty anh trai để gặp anh một chút.

“Mẹ ơi, con đến công ty của anh trai thử.”

“Con đi làm gì?”

“Chỉ là nơi anh con làm việc thế nào .”

Mẹ liếc nhìn tôi đầy nghi .

“Dù gì sau này con cũng phải đi làm, tranh thủ hiểu trước cũng tốt mà.”

“Không cần đâu. Sau này con lấy chồng làm phu nhân nhà giàu rồi, việc làm gì nữa.”

Tôi: “…”

“Vài ngày nữa ba mẹ phải tham một buổi tiệc, con đi cùng nhé.”

“Tiệc gì vậy ạ? Con… có thể không đi không?” – Tôi nhỏ giọng hỏi, trong đầu tính kế nhân cơ chuồn ra ngoài.

“Không được.” – Ba tôi trên lầu bước xuống, mặt mày nghiêm túc.

“Là tiệc trang sức do Tập đoàn Vân thị tổ chức. Nghe nói thiếu nhà họ Vân cũng sẽ có mặt, còn có rất nhiều danh môn quyền quý tham . Cơ tốt thế này, con nên đi để gặp gỡ các nam thanh tài tuấn.”

Nam thanh tài tuấn? Đẹp trai cỡ nào đi nữa cũng không thể bằng kiểm của tôi!

Nghĩ đến anh, tôi phản kháng ngay: “Con không đi!”

“Linh Linh à, ba mẹ đã vất vả nửa đời người, cũng chỉ mong con được một nơi tốt để nương tựa. Vì chuyện của con, tóc mẹ bạc cả rồi, con nhìn đi!” – Mẹ tôi lại bắt đầu “diễn”, còn cúi đầu xuống bắt tôi nhìn mấy sợi tóc trắng trên đầu bà.

Công nhận là có hai sợi bạc thật… là không dễ dàng gì.

được rồi… Dù sao đi rồi thì cũng chỉ qua loa cho xong.

Tôi gật đầu miễn cưỡng.

Mẹ ngồi xuống ghế, ba cũng ngồi kế bên, bắt đầu bàn chuyện chuẩn bị cho hôm đó.

Nói là phải để tôi xuất hiện thật rực rỡ, khiến mấy thiếu nhà giàu phải trầm trồ.

Cứ để họ mơ đi.

Dù gì người bị vả mặt cũng không phải tôi.

Lười nghe hai người tiếp tục mơ mộng, tôi kiếm cớ lên phòng bật phim cho đỡ phiền.

“Đang làm gì đấy?”

Ô, hay lắm, cuối cùng cũng chủ động tin rồi!

phim. Còn anh?”

“Đang làm.”

Cũng , giờ này đang bị anh tôi bóc lột đây mà.

“Mệt không?”

“Cũng ổn.”

“Gửi em một tấm selfie đi, phải thấy cơ bụng đó. Nhớ anh quá rồi.”

nay gặp không?”

Tôi cũng lắm … nhưng mà, không được… hu hu hu.

sau lần xảy ra chuyện , mẹ càng kiểm soát tôi gắt gao hơn.

Gần như không rời mắt lấy một giây.

Tôi chẳng còn chút tự do nào nữa.

Đang buồn rầu thì anh gửi đến một bức ảnh.

Nhìn tấm hình ấy — chính là cơ bụng mà tôi đã từng sờ rất nhiều lần, tôi chỉ hận không thể chui điện thoại mà liếm luôn.

Tôi nhìn đắm đuối đến mức suýt chút nữa làm chuyện mất mặt.

Trời ơi… càng nhìn càng thấy khó chịu.

Lại là một ngày cô đơn, khao khát và chịu đựng.

Không được.

Tôi phải cách để gặp anh cho bằng được!

13
Một giờ sáng.

Tôi mò ra khỏi nhà trong bóng .

Vừa chuẩn bị mở cửa xe thì cổ tay bị ai đó giữ chặt lại.

“Tô Linh Linh, nửa đêm nửa hôm đi đâu thế hả?”

“Anh… Anh hai? Giữa đêm anh về nhà làm gì vậy?” – Tôi giật bắn người, hoảng hốt.

“Quả nhiên là đang yêu đương không?” – Anh tôi nắm lấy tay tôi, ánh mắt lạnh lẽo, “Giữa đêm còn ra ngoài, có phải đi gặp không?”

“Em không có.” – Tôi theo phản xạ liền chối, nhưng trong thì cuống như kiến bò chảo nóng.

Lẽ nào… bị phát hiện rồi?

“Vậy thì thằng con trai này là ai?” – Anh đưa điện thoại ra, màn hình là một tấm ảnh.

Trong hình là một cô ăn mặc rất thời thượng, phía sau cô ấy, tôi đang nghiêng người bóp tai một cậu trai bên cạnh, cười rạng rỡ.

Tôi thở phào nhẹ nhõm — may quá, không thấy rõ mặt anh ấy.

Thì ra, một người bạn đại học của anh tôi làm về truyền thông mạng, thời gian gần đây đang thực hiện một dự án chụp ảnh đường phố.

Ban đầu định chụp cô , ai lại chụp trúng cả chúng tôi đang đi phía sau.

Anh tôi – Tô Thanh Dương – hơn tôi 6 tuổi.

Trong mắt anh ấy, tôi mãi là đứa em đơn thuần, ngoan ngoãn, chẳng có tâm cơ gì.

Làm sao anh ấy có thể được, cô em đơn thuần của anh ấy đã ra ngoài… cắn răng làm “kim chủ”, bao nuôi kiểm suốt mấy tháng nay .

Anh ấy sợ tôi bị gã tồi nào đó lừa, nên vừa tan tiệc với đám bạn là lao về nhà chất vấn liền.

Ai vừa về đã thấy tôi rón rén trốn ra ngoài, lửa giận lập tức bốc lên tận nóc.

Giờ còn ép tôi khai ra cái tên trong bức ảnh đó là ai.

Tôi nói được không?

Hu hu, chết cũng không thể nói!

Nếu lộ ra, kiểm nhà tôi thể nào cũng bị anh tôi lột da.

“Càng nhìn anh càng thấy thằng này quen quen.”

Tôi giật mình thót tim — anh ấy là trợ lý của anh tôi, ngày nào cũng mặt đối mặt, dù chỉ là bóng lưng cũng dễ nhận ra lắm.

“Anh không quen đâu, thiệt đó, anh hai.” – Tôi cuống cuồng giải thích.

được, dù gì em cũng lớn rồi, có suy nghĩ riêng của mình.”

“Nhưng nếu dám bắt nạt em, nhất định phải nói với anh.” – Anh tôi thở dài.

“Nhưng mà này, Linh Linh, con cũng phải giữ chút chừng mực. Giữa đêm thế này mà để mẹ thì…”

“Anh hai, em lạy anh, đừng nói với mẹ nha.” – Tôi chắp tay cầu xin.

Anh tôi là người duy nhất trong nhà ủng hộ tôi tự do yêu đương, vì chính anh và chị dâu cũng đến với nhau bằng tình yêu chân thành.

Chính vì thế tôi thành đối tượng bị ba mẹ quản chặt nhất nhà.

Anh từng nói — được người đồng điệu tâm hồn thật sự rất khó.

Tôi thật sự nói với anh rằng — em đã thấy rồi.

Không chỉ đồng điệu tâm hồn, mà cả thể xác cũng… cộng hưởng luôn rồi.

Dù tạm thời chỉ là quan hệ bao dưỡng.

Sau khi đạt được thỏa thuận ngầm với anh ấy, anh ấy đồng ý giữ bí mật giúp tôi, nhưng với điều kiện — phải gặp người đó một lần để kiểm tra “chất lượng”.

Trong tôi thì cạn lời: Hai người ngày nào chẳng gặp nhau…

Tôi giả vờ đồng ý cho có, nghĩ thầm chỉ cần chịu đựng đến khi nhập học là ổn rồi.

Vậy là kế hoạch trốn ra ngoài nay chính thức đổ bể.

Haiz… Lại thêm một ngày không được gặp chim hoàng yến, nhớ anh quá.

14
Rất nhanh đã đến ngày tổ chức dạ tiệc.
hôm trước tôi thức khuya đọc thuyết, ngủ một mạch đến tận chiều.

“Đang bận không?” – tôi tin cho anh.

“Ừ.”

nay tan làm anh làm gì?”

“Tăng ca. Còn em?”

“Em ở nhà .” – tôi trả lời theo phản xạ, bắt đầu nói dối mà chẳng cần nghĩ.

Rõ ràng là tôi đang bao dưỡng anh ấy, nhưng không hiểu sao mỗi lần đứng trước anh tôi lại chẳng thể mạnh mẽ lên nổi.

Ngay cả khi phải đi tham dự một buổi tiệc mắt, trong tôi có chút tội lỗi mơ hồ.

Vừa xuống lầu, mẹ tôi liền vỗ tay một cái —

Một đám stylist trong phòng bước ra.

Sau hơn hai tiếng đồng hồ bị “biến hình”, cuối cùng mẹ tôi cũng gật đầu hài .

Trong trường, người đông như trẩy .

Dĩ nhiên, xinh thì cũng không thiếu.

Dù mẹ tôi đã dày công chuẩn bị, tôi không nổi bật hơn ai.

Tôi đã nói rồi mà, có cố cũng chỉ phí công.

“Linh Linh, là con trai trưởng của Tập đoàn Trần thị, 28 tuổi. Đừng nhìn vẻ ngoài bảnh bao của mà lầm, dính không ít scandal đấy, tránh xa một chút…”

“Còn cậu là con trai út của Tập đoàn Hưng Đạt, nhưng vô dụng lắm. Nghe đâu là con riêng, không có tiếng nói trong nhà, khỏi cần để ý.”

“Nhìn kìa, cậu tóc xoăn là Hạo Vũ, con trai chủ tịch ứng dụng nổi tiếng nổi – M+. Vừa nước ngoài về, còn đang đi học, điều kiện cũng tạm ổn, đâu hai đứa có tiếng nói chung, lát nữa tranh thủ bắt chuyện nhé…”

Người ta đến tiệc không để làm gì, nhưng mẹ tôi thì tới đây là để tuyển con rể thật sự.

Chỉ tính riêng ngoại hình thì… chẳng ai so được với kiểm của tôi cả.

“Nói thật thì, người mẹ vừa ý nhất là thiếu duy nhất của Tập đoàn Vân thị – Vân Triết Lễ. Còn trẻ đã là phó chủ tịch rồi, dung mạo, thế, nhân phẩm, đều thuộc hàng xuất sắc. Nghe nói hồi nhỏ từng bị thất lạc, sau mấy năm được thấy. Công ty anh con gần đây cũng đang có một dự án hợp tác với Vân thị đấy. Chỉ tiếc là… nhà người ta quá cao, hơi khó với tới…”

Chiếc váy dạ bó sát khiến tôi khó chịu chết, chỉ về nhà ngay lập tức.

Tôi chỉ dạ vài tiếng lấy lệ, đầu óc thì để tận nơi đâu, cuối cùng kiếm cớ đi vệ sinh để trốn ra.

Không vừa quẹo qua khúc cua, bị ai đó va phải…

“Sorry.” – người phản xạ nói một câu tiếng Anh.

Tôi lịch sự mỉm cười, tỏ ý không sao.

Không anh ta lại gọi tôi lại bằng tiếng Trung:

“Xin chào, có thể hỏi bạn một chút được không?”

Tôi trời ơi trong

Đây là… đang bị bắt chuyện sao?

“Xin lỗi, tôi không tiện.” – Nói xong tôi lập tức quay lưng rời đi.

Dù anh ta trông cũng không tệ, nhưng tôi đã có kiểm rồi!

nhà vệ sinh, tôi ngồi trên bồn cầu, đá văng đôi giày cao gót, lôi điện thoại ra.

“Em chắn đang ở nhà không ra ngoài?”

Một tin bất anh được gửi đến.

Tôi giật mình chột dạ — sao tự nhiên lại giống như bị bắt gian tại trận thế này?

Lẽ nào… anh cũng có mặt ở đây?

Không thể nào!

Một sự kiện thế này sao anh có thể xuất hiện được .

chắn tôi đang tự dọa mình .

Mẹ bảo tôi mau ra ngoài, nói là nghi thức khai mạc sắp bắt đầu.

Tôi lê bước quay lại trường, cứ bồn chồn khó tả.

“Mẹ, anh con cũng đến hả?”

“Dĩ nhiên rồi, sự kiện quan trọng thế này mà. Nhưng đến hơi muộn, mẹ đang định gọi giục đây. Con ngồi yên đó, đừng chạy lung tung!”

Trời ơi, anh tôi mà đến… chẳng lẽ anh ấy dẫn theo cả trợ lý?

Nếu anh ấy nhìn thấy tôi, chẳng phải sẽ tôi đang đi mắt sao?

Lại còn nói dối với người ta là đang ở nhà nữa.

“Mẹ ơi, aiii, con đau bụng quá, con ra ngoài chút nha!” – Tôi không chờ mẹ kịp phản ứng, đã đứng dậy chuồn thẳng ra ngoài.

“Con làm cái gì thế hả? Tiệc sắp bắt đầu rồi! Quay lại…”

Quay cái đầu ấy!

Tôi kéo váy, cúi gằm đầu, chui ra ngoài như ăn trộm, sợ đến phát run vì lo anh tôi sẽ dắt theo anh ấy.

chắn trông tôi bây giờ rất thảm, rất nhếch nhác.

“Xin mời thiếu phó chủ tịch Tập đoàn Vân thị – ngài Vân Triết Lễ lên phát biểu…” – tiếng MC vang vọng phía sau lưng.

Phù, may quá, không đụng mặt.

Tôi vội vã vẫy một chiếc taxi, vừa ngồi xe đã thấy nhẹ hẳn đi.

Mở điện thoại lại cho anh:

rồi. Sao thế, tính tra xét em à?”

Anh không trả lời nữa, là đến sự kiện rồi, bắt đầu bận bịu.

May thật, tôi chạy thoát rồi!

Gần 12 giờ đêm, ba mẹ về đến nhà.

Tôi lúc đó gần như đã ngủ gật rồi.

Mẹ tôi vừa bước phòng đã giận dữ bật đèn:

“Tô Linh Linh, con làm trò gì vậy?!” – Bà “rầm” một tiếng kéo chăn tôi ra.

“Con đau bụng mà…” – Tôi lí nhí nói, chột dạ rõ rệt.

“Đau sao không đau sớm, lại lúc quan trọng đau? Con cố ý không? Con khiến ba mẹ quá thất vọng!
Ban đầu mẹ còn định bảo anh con đưa con đi chào hỏi cậu Vân đó…”

“Ủa… Mẹ ơi, anh con có đi thật hả?”

“Có , sao vậy?”

“Ảnh… đi với ai ạ?”

“Thì đi với vợ ai! Ý con là gì, anh mày có người phụ nữ khác à?!”

“Không! Không phải, con không có ý đó…”

“Vậy còn có thể đi với ai được nữa?! Con thấy gì? gì? Mau nói rõ ràng!”

Cái logic gì vậy trời… tôi chịu thua luôn!

Tôi chán nản nằm vật xuống giường.
Cả buổi không nhận được tin nào anh, tâm trạng vốn đã bực bội.

Ba tôi thấy tôi như vậy liền kéo mẹ ra khỏi phòng.

Rồi ông quay lại, nói nhỏ với tôi:
“Ba thấy con ở nhà cũng bức bối quá rồi, ngày mai đi đến công ty anh con làm vài việc đi nhé?”

Còn có chuyện tốt như thế này á?!

Tôi… tôi đây gọi là họa phúc lẫn lộn nghĩa rồi!

Tâm trạng lập tức sáng bừng như hoa nở giữa trời xuân.

A a a! kiểm của em, ngày mai gặp nhé!

Tùy chỉnh
Danh sách chương