Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi chui đầu vào chăn, ngáp một cái.
Phòng ngủ treo đầy những bức tranh u ám méo mó, cái lạnh đêm từng từng thấm vào.
Tôi sinh ra giới này từ một sự tan vỡ của đạo đức và luân lý.
Mẹ tôi không phải tiểu tam. Bà vốn là người thuộc gia tộc này.
Chỉ là bị đưa ra ngoài để mắt thiên hạ, rồi đón .
Người đó bảo tôi gọi ông ta là cha.
tôi biết, đó chỉ là một cách tự lừa mình.
Dù tuổi thơ người khác có bi thương nào, vẫn sẽ có những khoảnh khắc ấm áp.
Còn tôi thì không.
Tôi tận mắt thấy roi da quất lên lưng mẹ, để lại từng vệt máu.
Những khóc xé lòng, những trận đòn tra tấn, và nức nở bất lực lúc nửa đêm…
Những hình ảnh kinh hoàng, méo mó và ngột ngạt ấy, gần như phủ kín cả tuổi thơ tôi.
Cho đến mẹ mất, tôi trưởng thành, và cầm bút lộ ra tài năng.
Tôi thấy một tia hy vọng rời khỏi ngôi nhà này.
Người ta tranh vẽ phản ánh giới tinh thần của họa sĩ.
Tôi từng sao chép vô số bức tranh quái dị u tối, lại không thể nào vẽ “Hoa hướng dương” của Van Gogh.
Có những người, sinh ra đã thuộc bóng tối.
Sau chuyện đó, con thỏ Mỹ Điềm mấy ngày liền không dám lượn trước tôi.
Hoài An vẫn như thường lệ, mỗi thứ Sáu đều đến phòng vẽ làm mẫu.
Chiều hôm ấy, nắng ấm oi bức.
Gió nóng thổi qua làm chậu cây xanh bên cửa sổ lay động, bóng in xuống sàn thành những gợn sóng.
Tôi cuộn mình trên sofa móng tay.
Hoài An vừa bước vào, đặt cặp xuống liền định rèm như mọi .
— Không cần đâu. — Tôi lười nhác .
Cậu dừng tay, quay lại hỏi:
— Hôm nay không vẽ à?
Tôi giơ tay ngắm , khóe môi hơi cong:
— Vẽ chứ.
Màu đỏ rượu vang cổ điển làm làn da tôi càng lạnh.
— … vẫn cần cởi chứ? — Cậu nuốt bọt, vành tai ửng đỏ.
Ngày này hằng tuần, cậu thường rèm kín .
con thỏ ngoài mấy đến rình chẳng thấy gì, thật tội nghiệp.
Đã muốn thì cho .
— Chưa cần.
— Ừ.
Cậu quay lại bàn làm bài. Vừa ngồi xuống, tôi đã giọng lười biếng gọi:
— Hoài An, lại đây .
— Sao vậy?
Cậu đứng trước tôi, chắn gần hết ánh nắng phía sau.
— Móng chân này, cậu giúp tôi.
Ngón chân nhỏ khẽ chạm lên đùi cậu.
Tôi lim dim mắt, lười nhác tựa vào sofa, ngáp một cái.
Thấy cậu không động đậy, tôi khẽ đá:
— Nhanh lên.
Cổ chân tôi bị bàn tay gân guốc nắm lấy.
Cậu như chợt hoàn hồn, chậm rãi ngồi xổm trước , căng thẳng thấy rõ.
Cậu rất tệ, chỗ lồi chỗ lõm.
Tôi đưa cho cậu vài video hướng dẫn.
May đây là loại có thể bóc ra, hỏng thì làm lại.
Nắng rơi trên nửa người cậu, không khí phòng dần nóng lên.
Tôi để ý bằng khóe mắt — người ngoài cửa vẫn chưa đi.
Tôi vẫy tay ra hiệu cậu cúi sát hơn:
— Có bí mật muốn với cậu.
— Gần .
— Lại gần .
— Còn gần à? — Vành tai cậu đỏ như muốn rỉ máu, chống tay vào sofa, cứng ngắc tiến gần hơn.
— Ừ, gần .
Đến mũi hai đứa chạm , hơi thở hòa vào da thịt.
— Cậu định làm gì?
Lời chưa dứt, môi tôi đã chạm lên môi cậu.
Cậu sững người một thoáng.
Đến nụ hôn từ nhẹ thành sâu, mang theo hơi ẩm, cậu bừng tỉnh.
Tôi vẫn liếc ra ngoài cửa sổ.
Bóng người cuối cùng biến mất.
ra đã đi rồi.
Tôi mỉm cười mãn nguyện, đẩy nhẹ cậu ra:
— Xong rồi, làm bài đi.
Cậu không nhúc nhích, chống tay hai bên tôi, ép sát hơn, giọng khàn:
— Bí mật đâu?
— Lừa cậu đấy, làm gì có bí mật.
Cậu thoáng sững lại.
Tôi lại đẩy:
— Dậy đi.
Cậu vẫn không nhúc nhích, mắt sâu thẳm, yết hầu khẽ động.
ve hè ngoài vang vọng, nắng vàng tràn qua khung cửa.
Ánh mắt nóng bỏng của cậu dừng lại trên môi tôi, giọng trầm khàn:
— Tôi muốn hôn cậu.
Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu, bất ngờ đưa tay môi cậu.
Bốn mắt chạm .
Tôi :
— Hôm qua tôi phim kinh dị, nam nữ chính hôn không khí này, rồi nam chính đ.â.m c.h.ế.t nữ chính luôn.
Nghe như cái cớ, sự thật đúng vậy.
Đúng lúc này, một tờ giấy vẽ bị gió thổi rơi xuống đất.
— Đừng mấy thứ đó . — Cậu tôi đứng dậy.
— Thích , thì sao? — Tôi phản kháng.
Cậu mím môi, thuận theo:
— Thì cậu giỏi lắm.
Tôi: “…”.
Sau bước vào năm cuối cấp ba, trường phân lại, Hoài An xếp vào chọn.
Hệ thống đã đến tìm tôi vài , nào chỉ thấy tôi ngồi một mình vẽ tranh.
Nó rốt cuộc không nhịn :
【Cô thực sự không muốn lên vị trí nữ chính sao? Cô thật sự cam lòng sống cô độc đến già sao? Sau này già rồi không ai chăm sóc sẽ rất đáng sợ đó!】
Tôi hơi gật đầu:
— Chỉ cần tôi c.h.ế.t đủ sớm, thì sẽ chẳng ai phải chăm sóc tôi cả.
Hệ thống nghẹn lời.
Tôi đặt bút xuống, ngắm bức tranh vừa hoàn thành, khẽ cảm thán:
— Hệ thống à, chọn tôi… coi như cậu xui xẻo rồi.
Màu vẫn chưa khô, dưới vàng rực rỡ là nỗi bi thương và cô tịch vô tận.
Hệ thống thở dài:
【Cô muốn biết kết cục của mình không?】
— Muốn.
【Vậy tôi lại không cho cô, hừ.】
Tôi: “…”.
Cả đời chưa từng gặp chuyện nào vô nghĩa đến .
Bước vào năm cuối, bầu không khí rõ ràng căng thẳng hơn.
khoảng thời gian đó, Mỹ Điềm có tìm tôi một , giọng đầy đắc ý:
— Những người nên ở bên , định sẽ ở bên , đó là ý trời.
Ý cô ta là, cô ta và Hoài An cùng ở chọn, lại là hạng và hạng nhì của khối, bị mọi người trêu là “trai tài gái sắc, trời sinh một đôi”.
Ánh nắng bên ngoài chói gắt.
Tôi nheo mắt, đưa tay lại.
Tôi và Hoài An đã lâu không gặp.
Bệnh tình của bà nội cậu ấy trở nặng, cậu vừa chăm sóc bà, vừa chuẩn bị cho kỳ thi thử sắp tới.
gần cậu gọi cho tôi là vào nửa đêm mười hai giờ.
phòng vẽ yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy kim giây quay.
Tôi xoa vai đau nhức, chuẩn bị tắt đèn thì chuông điện thoại vang lên.
— Nam Âm.
Giọng bên khàn đục, mang theo sự mệt mỏi của nhiều đêm mất ngủ, kỹ lưỡng lắng nghe còn có run rẩy không thể kìm nén.
Tôi vô thức hỏi:
— Sao vậy?
Không có câu trả lời.
Chỉ nghe loáng thoáng gió và mưa gào thét bên đầu dây.
Lúc này tôi nhận ra bên ngoài đang mưa to.
Mưa xối xả đập vào cửa sổ.
Tôi bước lại gần, rèm ra.
Ngoài trời tối đen, dưới ánh sáng duy của cột đèn đường, một chàng trai ướt sũng đang đứng đó.
Không ô.
Ánh mắt không chớp nhìn thẳng phía tôi.
Giữa màn mưa xóa, đôi môi tái nhợt của cậu mấp máy.
Giọng khàn và nghẹn truyền qua điện thoại:
— Tôi có thể đến tìm cậu không?
Tôi thậm chí không kịp đóng cửa sổ, chỉ vội lấy một chiếc ô ở cửa rồi lao ra hành lang.
Mưa tạt mạnh, gió lạnh như cắt.
Toàn thân cậu ướt sũng, áo thun dính chặt vào thân hình gầy gò, vẫn đứng yên giữa mưa.
Khuôn tái nhợt, đôi mắt đen sâu thẳm khóa chặt lấy tôi, nhìn tôi chạy qua vũng đến bên cậu.
— Sao đứng đây làm gì?
Tôi gạt mưa trên , ô cho cậu.
Cổ tay cậu lạnh buốt, nắm lấy khiến tôi run lên.
Đèn ở hành lang hỏng chưa kịp sửa, chỉ có ánh sáng vàng ấm từ phòng vẽ cuối hành lang.
Tôi hất trên ô, chuẩn bị đi vào.