Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trong số đó, ta để ý đến một thiếu niên, ta nhiều lần ẩn ý xin mẫu thân mua cho ta một chiếc nạ, vì ta không cả đời trốn trong rương nữa.
mỗi lần như vậy, mẫu thân liền lườm ta từ tới chân, rồi bật ha hả:
“Ngươi tự nhìn lại bộ dạng đi!”
Ca ca đánh nàng lùn mấy roi, mẫu thân gấp gáp lo chuyện hỏi vợ cho hắn.
Nói thật lòng, ta rất đố kỵ.
Đố kỵ đến mức không nhớ rõ mẫu thân và ca ca tắt đèn về phòng ngủ từ lúc nào, ta vẫn ngồi trong rương tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Cho đến khi phía trên rương vang tiếng động lạ.
Có kẻ khẽ nhấc nắp rương một khe nhỏ, đối diện với ta.
nàng lùn.
Đôi mắt đen nhánh nàng ta như hòn ngọc sáng rực giữa đêm đen, khuôn nhỏ nhắn tinh xảo như búp bê sứ.
Da ta tê dại, lúc ấy mới nhận ra bất ổn.
Nàng lùn này… đẹp đến mức quỷ dị.
Đẹp đến mức khiến người ta rùng sợ hãi.
Nàng ta mỉm với ta, ánh mắt mơ màng phủ một lớp sương, lấp lánh giữa bóng tối.
Giống như câu chuyện ma, nơi đồng hoang mộ vắng, một con sói ẩn phía sau mộ hoang.
“Ta nghe ước trong lòng ngươi rồi.” – Nàng ta thì thầm, nụ dịu dàng mà lạnh lẽo, “Ngươi… có đánh ta một cái không?”
3
Đánh nàng ta một cái…?
Mẫu thân nói, con người sở dĩ có khiếm khuyết vì trên thân có quỷ.
Đánh , có dọa lui chúng, rồi sẽ thành toàn ước nguyện.
Vậy thì… dung mạo ta , do quỷ ám thân sao?
Trước mắt ta bỗng như hiện khung ảnh vụt qua: những thỏi vàng lấp lánh… ánh mắt mãn nguyện ca ca…
Nếu ta đánh nàng lùn một cái… ta có trở nên xinh đẹp không?
Liệu mẫu thân… có yêu thương ta không?
Tựa như có ma quỷ thì thầm bên tai, lời rì rầm như bàn mềm mại rút lấy thần trí trong ta.
“Đánh nàng ta đi… một cái thôi… ngươi sẽ có mong …”
Nàng lùn rướn người nằm trên nắp rương, từ trên cao nhìn xuống ta.
Đôi mắt nàng ta đen như mực, sâu thẳm như vực, có hút lấy lý trí người nhìn.
đối diện trong thoáng chốc trái tim ta rối loạn.
Ta giật tỉnh táo lại, lập tức đưa nắp rương đóng sập xuống, nhốt bản thân vào trong, không dám nhìn thêm nữa.
Ta lắp bắp nói: “Ta… ta đi ngủ rồi.”
Lần tiên trong đời, ta cự tuyệt một người.
Hai gò má ta nóng bừng, lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt.
Tiếng bước chân vang cho nàng lùn rời đi… trong lòng ta lại dâng nỗi sợ không tên.
Nàng lùn ấy… chắc chắn có vấn đề.
Ta cố trấn an bản thân, hòa lại nhịp tim hỗn loạn đang đập như trống trận.
đợt tiếng hát khẽ khàng vẫn len lỏi, xuyên qua vách rương gỗ.
ta tái nhợt.
Đó … khúc tiễn hồn trong tang lễ.
Nguyên đêm ấy, ta chẳng chợp mắt nổi.
hửng sáng, ta liền mở nắp rương, chui ra ngoài.
Mẫu thân sửa soạn tươm tất, ăn vận lộng lẫy, trong giỏ lén nhét theo mấy thỏi vàng.
ta xông ra, mẫu thân đầy chán ghét liền lùi lại mấy bước.
“Con nha c.h.ế.t tiệt, ngươi c.h.ế.t sớm hả!”
Ta liếc nhìn nàng lùn đang nằm giả ngủ bên đống củi, nói với mẫu thân:
“Mẫu thân, nàng lùn kia yêu tà, không giữ lại.”
Mẫu thân nhíu mày, trừng mắt mắng:
“Ngươi thế kia nên ghen ghét sắc đẹp người ta chứ gì? Không có nàng ta thì đánh kiểu gì? Đánh ngươi chắc?!”
“Nhìn ngươi ta phát cáu, chẳng được tích sự gì! Bán thì không ai mua, cho không người ta chẳng buồn nhận!”
“Ngươi tổ ăn hại trong nhà! Giờ khó khăn lắm mới có nàng lùn để đánh , ngươi lại không biết nghĩ cho ca ca ngươi! Đồ vô ơn!”
Mẫu thân túm tai ta đi, đá cho ta mấy cái.
Ta đau đến kêu la, gương nhăn nhúm càng trở nên thảm hại.
Khóe mắt ta liếc qua nàng lùn sớm tỉnh lại, đang chớp chớp mắt, dùng che miệng trộm.
xong, nàng ta dùng khẩu hình nói với ta:
“ cần ngươi đánh ta, ngươi sẽ có ngươi mong ước…”
Ta phẫn uất tủi thân, thở hắt một hơi thì nước mũi trào ra thành một bọt bóng.
Mẫu thân ghét bẩn, lập tức dừng , buông ta ra rồi mắng mỏ bỏ đi.
Trước khi đi dặn ca ca: “Hài nhi! Tiếp tục đánh!”
Ca ca không thèm liếc nhìn ta lấy một cái, bước dài về phía nàng lùn.
Trong hắn cầm một cây roi da nhúng nước, ánh mắt sáng rực như có lửa.
hắn không nhận ra, khóe miệng nàng lùn đang nhếch một nụ quái dị.
Bản năng mách bảo ta: Không được đánh… nàng lùn này thực sự không đơn giản!
4
Ta lao tới ôm chặt lấy eo ca ca, hắn hất ra thật mạnh.
Hắn giận dữ, tiện quất cho ta một roi da.
“Ngươi ganh tị ta có được tốt đẹp phải không?”
Ta ôm ngực, đau điếng, vẫn gắng gượng khuyên ngăn:
“Ca ca, nàng lùn kia có bất ổn, không đánh nữa!”
Ta hết lời can gián, lại hắn đá mạnh vào ngực, đau đến hoa mắt, trước mắt như có trăm ngàn vì sao rơi xuống.
Mơ mơ hồ hồ, ta huynh vung roi đánh nàng lùn tới tấp, nàng ta lại không né tránh như hôm qua.
Nàng ta ngẩng , giang thân đón nhận, đánh phát ra âm thanh quái dị đầy khoái lạc.
Mỗi roi quất xuống, lại có tiếng “rắc rắc” xương cốt vỡ ra rồi dài ra từ cơ ca ca ta.
Hắn vang, học theo lời mẫu thân:
“Đánh cái ngươi! Đánh lệch cái miệng kia!”
Nàng lùn bỗng quay nhìn về phía ta, mắt mở lớn, gắt gao nhìn vào ta không rời mắt.
Máu rỉ nơi khoé môi, nàng ta đưa lưỡi đỏ như m.á.u ra l.i.ế.m quanh, trông như lưỡi rắn.
Ta sợ đến phát run, vội xoay , không dám nhìn nữa.
Ca ca thở dốc, cuối cùng dừng .
Hắn cúi xuống nhìn cơ thay đổi , mừng rỡ vô cùng. Ánh mắt hắn liếc ta đang nằm rạp dưới đất, khóe miệng bỗng cong đầy nham hiểm.
“Hôm nay mẫu thân không có nhà, ta sẽ ngươi ra ngoài, cho người trong thôn nhìn rõ bộ ngươi!”
Hắn nắm cổ chân ta, lôi tuột ra ngoài như một con lợn chết.
Dù ta , sống trong rương từ nhỏ, chưa đem ra giữa ánh sáng ban ngày để người khác nhìn .