Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

“Thế đến vẫn thu phí à? Tôi biết ngay cô kẻ l/ừa đ/ảo mà.”

“Hóa lợi dụng sự yêu quý của fans để thu lợi à, đúng ti tiện.”

“Bỏ theo dõi đây, tôi cứ tưởng đại sư chứ.”

Nhưng ít người mặt nói thay tôi.

“Đại sư phải ăn cơm chứ, muốn đu thần tượng miễn phí cút!”

“Đại sư Mộc Lan có bản lĩnh mà, cái giá đâu được xem đắt nhỉ?”

Tôi thấy hơi bất lực, lúc đang đợi có thêm người vào tay tôi cẩn thận ấn vào nút PK .

Đang định nhấn hủy PK chủ khác ở đầu kia đã online .

rôm rả hẳn lên: “Ôi, thế chờ nổi muốn bọn tôi tặng quà cho cô để đi PK à? Tướng ăn khó coi quá đấy!”

“Đại sư Mộc Lan đừng bận tâm đến hắn ta, tôi ủng hộ cô!”

Tôi nhìn bình luận trên màn hình ngừng nhảy mặc kệ.

Chủ phía đối diện tên thám hiểm”, màn hình của bọn tối thui như mực, sau hồi âm thanh xì xì xào xào, màn hình mới sáng lên.

Khuôn mặt của người đàn ông trung niên chụm .

Người ở giữa rất to mồm: “Cả nhà yêu của kem ủng hộ tôi với, ta nhau đ/á/nh bại chủ đối phương nào, sau tôi sẽ dẫn mọi người vào thám hiểm xưởng bỏ hoang nhé!”

Ống kính của ta quay đi chỗ khác, trường bỏ hoang đổ nát, cỏ dại mọc um tùm xuống hiện vào ống kính.

Có thể lờ mờ nhìn thấy vài chữ trên tấm biển hiệu xiêu xiêu vẹo vẹo ở cổng – xưởng Hoa An.

cư dân mạng nào đã nhận nơi .

xưởng Hoa An? Nơi q/uỷ dị có tiếng luôn ấy! nhà to gan đấy!”

“Nhìn đã thấy gh/ê ghê , sẽ xảy chuyện gì bất ổn đấy chứ?”

“Nói nhé, tôi sự tò mò có cái gì đấy.”

ít người suy nghĩ .

Cho nên phía đối phương lập tức được rất nhiều người tặng quà, giục bọn mau chóng đi vào xem.

Còn có trai giàu có lố bịch nào gửi thẳng cho bọn Pháo Đài Mộng Mơ.

nhà kia mắt sáng hết cả lên.

Sau càng rêu rao huênh hoang hơn: “Cảm ơn sự ủng hộ của nhé! Được , giờ tôi sẽ vào xem!”

Bọn cầm điện thoại, vừa giao lưu với người xem, vừa đi vào phía xưởng.

Ống kính máy quay rung lắc, tôi chỉ có thể nghe thấy âm thanh hô hấp nặng nề tiếng bước chân hỗn lo/ạn của bọn .

Bọn càng tiến sâu vào điện thoại bắt đầu càng ổn định.

Tôi trầm mặc hồi lâu, khi tay của bọn chạm vào cánh cửa sắt sặc sỡ nhiều màu cuối giọng nói cảnh báo.

“Khuyên mấy người câu, đừng có tìm đường ch*t.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương