Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Ta và Phí Kỳ Thần là huynh muội, tính tình lại khác biệt một trời một vực.
Huynh ấy cao quý lãnh đạm, ta lại kiêu ngạo ngây thơ.
vậy, huynh không thích ta, cũng là chuyện hợp lẽ thường.
ta mười tuổi, huynh thi đỗ tam nguyên, danh chấn thiên hạ.
Ngay cả phụ thân cũng phải dè chừng vài phần, cân nhắc nhiều ngày, dắt ta tới trước mặt Phí Kỳ Thần, thấp giọng cầu xin:
“Thần nhi, muội muội con bướng bỉnh, học hành chẳng . Con học rộng hiểu sâu, có thể dạy dỗ con bé được không?”
Danh vọng của huynh ấy lẫy lừng, nếu có thể được chính tay huynh dạy bảo, hẳn nhìn ta bằng ánh mắt khác.
Thế Phí Kỳ Thần từ chối.
Huynh cúi đầu, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua mày khóe mắt ta, một lúc sau, khẽ bật cười.
Rồi nói:
“Con không dạy nữ tử ngu ngốc.”
Chẳng , lời ấy lại truyền ngoài.
Từ đó ai ai cũng , Phí Kỳ Thần chê ta là đứa ngốc.
Chẳng bao sau, huynh nhập cung, Thái phó của Vinh An công chúa.
Hôm ấy, ta hay tin thì khóc một trận phòng.
Hỏi Vương ma ma – hầu hạ bên ta từ nhỏ:
“ huynh ấy lại không thích con? Rõ ràng con là muội ruột của huynh ấy mà.”
“Yến thưởng hoa tháng trước, con Vinh An thơ. Nét chữ ấy tầm thường vô vị, còn không bằng con kia mà.”
Từ nhận thức, ta đã Phí Kỳ Thần tài giỏi, một sùng bái, hết lấy huynh.
Luôn bám theo phía sau, gọi không dứt miệng hai tiếng “ ”.
Vậy mà huynh chưa từng liếc mắt nhìn ta.
Huynh các công tử du hồ, ta theo sau, sẩy ngã xuống hồ uống mấy ngụm nước. Ai nấy đều lo lắng, kêu:
“Phí Kỳ Thần! Muội muội ngươi rơi xuống nước rồi, ngươi không lo ?”
riêng huynh, ung dung nhìn ta, mắt thấp thoáng ý cười:
“Không phải còn chưa c.h.ế.t ?”
Cũng là huynh muội một nương sinh , Đoan vương lại hết mực yêu thương Vinh An, đưa đi ngắm hoa đăng, xem trời.
Ta thật sự không hiểu nổi cớ .
Ma ma nhìn ta rất , ánh mắt mang theo thương xót, cuối nói:
“Từ nay về sau, đừng dây Đại lang .”
Ta lau khô nước mắt, từ dạo ấy, không còn chủ động tìm đến Phí Kỳ Thần.
Cho đến hai tháng sau, ngày sinh thần huynh.
Ta đã sớm chép một bộ Phật kinh, định lễ vật chúc mừng.
Nét bút vụng về, ngắm kỹ lại có đôi phần giống nét chữ của huynh.
Ta đã luyện rất được như vậy.
đi lại, vẫn quyết định cho mang đến.
Thậm chí còn có phần ương bướng, thầm :
Coi như sinh thần của huynh, xóa bỏ hết chuyện trước đây.
cần huynh nhận lễ vật, ta tiếp tục lấy huynh, tiếp tục coi huynh là vị mà ta sùng bái nhất.
ngày đó, ta nghe nói Vinh An đích thân tạc một miếng ngọc bội tặng huynh.
Vừa là lễ mừng sinh thần, vừa là lễ bái sư.
Huynh quý trọng vô , từ sau đeo lên liền không hề tháo xuống .
Còn ta, lần sau nhìn thấy bản Phật kinh ấy, đã là nửa sau.
Nó bị Vinh An mang đi, dùng vật lót bàn thư phòng.
Bìa sách vốn sạch giờ nhơ bẩn lấm lem.
Từ đó trở đi, ta hiếm nhận lời mời của Vinh An, cũng không còn theo Phí Kỳ Thần .
Không thể cứ để ta chê cười mãi.
2
Sau này, phụ thân qua đời, ta và huynh càng thêm xa cách.
Ta vẫn , cả đời này Phí Kỳ Thần chẳng bao giờ can thiệp chuyện của ta .
Thế ta cập kê, con thứ của An Quốc công – Từ Trinh, thanh mai trúc mã của ta, tới cửa cầu hôn.
Lại bị huynh nhẹ nhàng mắng cho quay đầu trở về:
“Ngươi không có công trạng, dựa cưới nữ nhi Phí gia?”
Những qua, ta đã thu liễm không ít, trở nên đoan trang hiền thục, vậy mà nghe câu ấy vẫn không khỏi d.a.o động.
Chẳng lẽ, một khoảnh khắc nào đó, huynh thật suy cho ta, coi ta là muội muội mà bảo hộ?
chẳng bao , ta liền rõ tướng.
Nửa tháng trước, yến hội mùa xuân, Vinh An công chúa liếc mắt một cái đã nhìn trúng Từ Trinh.
vừa tròn mười sáu, tuổi hoa xuân sắc, dung mạo xinh đẹp, tính tình kiêu ngạo, ngồi trên đài cao, không mà tay Từ Trinh nói với Phí Kỳ Thần:
“Thái phó, nói xem bản cung hắn phò mã thì thế nào?”
Công chúa ngọc ngà như hoa, lại là thiên chi kiêu nữ.
ai phò mã mà chẳng được?
Chắc Phí Kỳ Thần cũng không ngờ, lại trúng một kẻ có tình ý với ta.
Huynh mím môi cười nhẹ, chẳng nhìn công chúa, thần sắc bỗng lạnh hẳn đi, đáp:
“Có thể.”
Vậy nên có câu:
“Ngươi dựa cưới nữ nhi Phí gia?”
Không, có lẽ huynh muốn hỏi:
Từ Trinh dựa được công chúa để mắt tới?
Từ Trinh cũng hết sức bối rối.
lén trèo tường tìm ta, nét mặt tuấn tú đầy nghi hoặc, suýt lấy cả tiền đồ thề thốt:
“Ta với Vinh An thật sự chẳng có quan hệ .
“Ai có mắt cũng nhìn , ta rốt cuộc thích ai! Trời đất chứng giám, muội muội, muội không phải nói ta vô công ?
“Ta đã bàn với phụ thân, mai lên bắc đầu quân.
“Công chúa đó, để cách xa ta một chút. Đợi ta trở về, ta cưới muội.”
Nói rồi, lại có chút xấu hổ:
“Muội đừng khuyên ta. Muội đấy, ta vốn đã muốn chiến trường. Giờ là mượn cớ hoàn thành tâm nguyện, không phải muội đâu.”
Ta quen Từ Trinh tám tuổi.
các công tử thế gia bắt đầu nạp thông phòng và học chuyện phòng the, vẫn ta mà đi đánh nhau, bắt đom đóm.
ai ai cũng xu nịnh Vinh An công chúa, có vẫn nhớ đến ta, tìm bút tích của đại nho đương thời, cổ cầm tốt nhất tặng ta.
Từ một đứa nha đầu ngốc nghếch, đến một Vãn Nương danh vang kinh thành, từng bước ta đi đều có Từ Trinh kề bên.
ấy, mười tám tuổi, nói ta mà xông pha chiến trận.
Sau rời đi, công chúa không còn nhắc tới Từ Trinh .
Tựa như chưa từng nói, phò mã.