Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g0gXRoW4H
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Kết hôn ba năm mà không có con, ngày nào mẹ chồng cũng chửi bới tôi. Sau khi ly hôn, tôi tái giá với một tên lưu manh nghèo nhất làng – Lục Dao.
Ai cũng chê cười tôi, không ngờ tái giá xong tôi lại có thai, Lục Dao cũng trở thành người giàu nhất vùng.
Còn gia đình chồng cũ thì lại thất nghiệp sau đợt cải cách doanh nghiệp nhà nước.
1
Cuối thập niên 70, làn gió cải cách vẫn chưa lan rộng khắp cả nước, ít nhất là chưa thổi đến thôn Thanh Thạch – cái xó xỉnh quê tôi. Ở đây, công nhân vẫn là nghề mà ai cũng mơ ước. Mà tôi lại chính là người phụ nữ được ghen tị nhất trong thôn.
Bởi vì chồng tôi – Phan Minh – là nhân viên bán hàng của hợp tác xã ở thị trấn bên cạnh. Anh ấy trông thư sinh, da trắng trẻo, như lời mọi người nói, nhìn qua là biết người có học, ăn lương nhà nước.
“Thẩm Thanh à, đúng là cô có phúc thật đấy! Nghe nói làm ở hợp tác xã, sau này con cái còn được thế chỗ làm nữa kìa. Chờ con cô chào đời, lập tức đã hơn con tụi tôi một bậc, chẳng cần làm gì, cứ thế mà ăn cơm nhà nước!”
“Nhưng mà còn phải đẻ được cơ đã!”
Phan Mỹ Quyên chen vào một câu, mấy người phụ nữ khác sững lại, rồi đồng loạt nhìn chằm chằm bụng tôi, cười khúc khích. Tôi xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, vội vàng vò mấy bộ đồ trong tay, vắt khô rồi bỏ vào giỏ, xách lên chạy thẳng.
Vừa đến cổng sân, tôi thấy mẹ chồng đang cầm bánh bao bột mì trắng, vừa ăn vừa đi vòng vòng quanh sân tám chuyện với mấy bà hàng xóm.
Bà ấy quen thế rồi. Dân trong thôn phần lớn nghèo, đến cơm trắng còn hiếm, nói gì đến bánh bao bột mì tinh. Chỉ có nhà tôi là còn đủ tiền ăn mấy món đó.
“Trời ơi, nhà họ Phan chúng tôi rốt cuộc đã tạo nghiệt gì mà rước phải con gà mái không biết đẻ! Gà mà không đẻ trứng thì phải đem làm thịt, vậy mà cái thứ đàn bà đáng ghét kia, lại phải cơm ngon canh ngọt mà nuôi!”
“Tôi nhìn cái là biết loại đó không dễ sinh nở rồi. Tay chân thì khẳng khiu, mặt mũi yếu đuối. Tướng mạo này thời xưa chỉ hợp làm vợ bé! Ai ngờ thằng Minh nhà tôi bị nó làm cho mờ mắt, sống chết đòi cưới về!”
Mẹ chồng chống nạnh, nước miếng bắn tung tóe khi mắng. Tôi cúi đầu, nép sát tường đi vào nhà. Lúc ấy mẹ của Mỹ Quyên thấy tôi, lập tức hét toáng lên:
“Thẩm Thanh về rồi à? Mới giặt đồ xong hả?”
Mẹ chồng tôi liền khựng lại, quay đầu sấn tới, miệng không ngừng mắng mỏ.
“Không thèm chào một tiếng, mắt mũi để đâu? Còn ra cái thể thống gì! Làm bộ làm tịch đi giặt đồ, chắc chắn lại lười biếng, kéo dài thời gian!”
Nói rồi bà thò tay bóp thử mấy bộ đồ còn ướt trong giỏ.
“Thấy chưa, nhỏ nước tong tỏng thế này, chẳng chịu vắt khô! Ăn thì chẳng chừa cái gì, làm thì chẳng ra tích sự gì! Tao nhất định bảo thằng Minh ly dị mày cho bằng được!”
Giữa tháng Sáu âm lịch, mặt trời mới 8–9 giờ sáng mà đã gay gắt như thiêu. Tôi đứng yên trong sân, cảm giác cổ mình nóng rát như bị nung. Ngẩng đầu nhìn mẹ chồng, thấy bà vừa đập đùi vừa mắng chửi ầm ĩ, chẳng kiêng nể lời nào.
Mấy hàng xóm nghe riết cũng thành quen, mẹ của Mỹ Quyên thì ngoài mặt là can ngăn, nhưng thật ra cứ châm dầu vào lửa, khiến mẹ chồng tôi càng mắng ác liệt hơn.
Tôi hiểu rõ ý bà ta. Trước khi tôi cưới về, Mỹ Quyên đã thích Phan Minh, mẹ cô ta thì mong vợ chồng tôi ly hôn để con gái có cơ hội chen vào.
Chỉ tiếc là Phan Minh chẳng thèm để mắt tới Mỹ Quyên.
Nghĩ đến Phan Minh, lòng tôi lại dịu đi. Dù mẹ chồng có cay nghiệt cỡ nào thì Phan Minh cũng không tệ. Anh ấy nói năng nhẹ nhàng, làm việc cũng chậm rãi, không như mấy người đàn ông khác suốt ngày đánh vợ.
Chỉ riêng việc anh ấy không đánh vợ đã là điểm cộng lớn ở nông thôn rồi.
2
Tôi còn đang đứng ngẩn người trong sân, mẹ chồng càng mắng càng dữ, đầu tôi lấm tấm mồ hôi, mắt cũng lóa lên, giỏ đồ thì nặng trịch. Trong lúc đầu óc mơ màng, bỗng nghe tiếng mẹ Mỹ Quyên gọi lớn: Phan Minh về rồi!
Tôi lập tức nhìn về phía anh, ánh mắt như cầu cứu. Mẹ chồng tôi thấy thế thì càng tức, vừa khóc vừa mắng, còn chửi tôi là hồ ly tinh đầu thai. Tiếng bà ấy như ong vo ve bên tai tôi, làm đầu óc tôi không nghĩ được gì nữa, chỉ biết nhìn chồng.
Phan Minh đi đến đứng trước mặt tôi, gương mặt có chút ngập ngừng.
“Sao lại chọc mẹ giận nữa rồi? Mau xin lỗi mẹ đi.”
Lại bắt tôi xin lỗi? Tôi thấy rất tủi thân. Phan Minh hiếu thảo, lúc nào cũng bảo tôi nhường mẹ anh một chút. Nhưng tôi còn có thể nhường thế nào nữa? Không đánh trả, không cãi lại, làm việc từ sáng đến tối, mẹ chồng vẫn không vừa lòng.
Bà ấy vốn dĩ không ưa tôi, dù tôi có làm gì đi nữa thì cũng không bao giờ vừa ý.
“Cái con giả tạo kia, giặt cái mớ đồ mà như muốn lấy nửa cái mạng! Loại lười chảy thây như mày mà cũng muốn ăn sẵn à? Sao không đi bán thân luôn cho rồi! Minh à, nghe mẹ nói, cái loại ăn hại này không thể giữ, phải ly hôn! Ngay bây giờ! Ly dị xong mẹ kiếm cho con đứa đàng hoàng hơn!”
“Nhà mình điều kiện thế này, con gái mười thôn tám xã có thiếu gì! Con không muốn nhìn họ Phan chúng ta tuyệt hậu đấy chứ?”
Tôi cúi gằm đầu, tai thì liên tục nghe những lời “ly hôn” từ mẹ chồng và “xin lỗi mẹ” từ chồng, trong lòng bỗng dấy lên một ngọn lửa giận âm ỉ…
Đầu óc tôi choáng váng, chỉ muốn nằm xuống nghỉ, không muốn nghe bất kỳ ai lên tiếng nữa.
“Đừng cãi nữa, ly thì ly! Hôm nay đi ly hôn luôn!”
Tôi vừa dứt lời, cả sân im bặt.
Mẹ chồng há hốc miệng, như thể gặp ma. Phan Minh cũng không tin nổi, mặt đầy vẻ bị xúc phạm.
“Thẩm Thanh, em nói gì cơ? Em muốn ly hôn với anh?”
Tôi biết mình đang bị say nắng, nhưng vẫn ném cái giỏ quần áo xuống, đưa tay bấu mạnh vào giữa lòng bàn tay cho tỉnh táo. Đúng lúc ấy, một cơn gió nhẹ lướt qua sân, cành cây ở góc tường xào xạc lay động.
Một lọn tóc lòa xòa bị gió thổi phất qua tai. Tôi nhìn hai mẹ con đối diện đang chết lặng, bất chợt cảm thấy trong lòng sảng khoái đến lạ, nhẹ bẫng như trút được gánh nặng.
Hai chữ “ly hôn” vừa thốt ra, tôi mới nhận ra — hóa ra nó không đáng sợ như mình tưởng.
Cuộc sống như thế này, tôi thật sự đã chịu đủ rồi.