Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VhGLNRpuo
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3
Khoảng vài giây yên lặng, mẹ chồng tôi bỗng như con mèo bị dẫm trúng đuôi, gào lên the thé:
“Hừ! Mày có tư cách gì mà đòi ly hôn? Là nhà họ Phan không cần mày nữa! Chính nhà tao muốn bỏ mày! Phan Tử, con nhìn rõ chưa? Con gà mái không đẻ trứng này giờ chịu dọn ổ rồi đấy! Cả làng cả xóm mau tới mà xem!”
Bà ta vừa đập đùi vừa gào, mẹ của Mỹ Quyên hiểu ý ngay, phóng thẳng ra ngoài gọi cả làng đến xem trò vui, sợ tôi đổi ý không kịp.
Chưa đầy mười lăm phút, cái sân nhỏ đã chật ních nửa làng người.
Có mấy người thân với tôi thì khẽ kéo tôi ra một bên khuyên nhủ:
“Thật không đấy Thẩm Thanh? Em định ly hôn thật hả? Nói ra lời rồi là không đùa được đâu.”
“Phải đó, nghĩ kỹ đi em, đàn ông như Phan Minh bây giờ hiếm lắm, bỏ lỡ rồi là không tìm đâu ra người thứ hai đâu.”
Mẹ chồng tôi thì bắt đầu vênh mặt, đi đi lại lại đầy đắc ý.
“Là nó tự nói đấy nhé! Lời nói ra như đinh đóng cột, hôm nay có mặt cả làng làm chứng. Nhà họ Phan chúng tôi ly hôn với con Thẩm Thanh này, chính miệng nó đồng ý!”
Phan Minh đứng bên cạnh, lông mày nhíu chặt.
“Thẩm Thanh, anh cho em một cơ hội cuối cùng. Em xin lỗi anh, xin lỗi mẹ, thì anh có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Dân làng xì xào khuyên tôi xuống thang, nói rằng Phan Minh đã đưa bước, tôi nên bước theo. Mẹ chồng thì đứng bên nhảy cẫng lên mắng tôi bị bỏ bùa mê thuốc lú.
Tôi không do dự nữa, nắm chặt tay, nhìn thẳng vào mắt Phan Minh, giọng cứng rắn:
“Tôi không xin lỗi. Ly hôn! Hôm nay đi làm thủ tục luôn!”
Dưới ánh nắng gay gắt, sắc mặt Phan Minh tái nhợt, môi run rẩy, dần dần mất hết huyết sắc. Rồi sau đó, từ đuôi mắt đến gò má, mặt anh ta đỏ ửng lên.
Anh ta nghẹn họng, gân cổ hét về phía tôi:
“Thẩm Thanh! Cô tưởng mình là cái thá gì à?”
“Xinh đẹp thì đã sao, cô cũng chỉ là một con gà mái không biết đẻ! Ly hôn với tôi rồi thì chờ mà chết đói đi! Còn ai thèm lấy cô nữa chứ?”
“Có tôi!”
Một giọng nam vang lên, trong trẻo và trầm ấm.
Tôi quay phắt đầu theo hướng phát ra giọng nói, thì thấy Lục Dao đang khoanh tay tựa vào thân cây, tư thế uể oải nhưng ánh mắt lại sáng rực như vừa nhặt được vàng.
4
Lục Dao là tên nghèo kiết xác và lười biếng nổi tiếng nhất làng.
Thời đó, đàn ông trong làng cao tầm mét bảy là giỏi rồi, riêng hắn cao lêu nghêu, nổi bật giữa đám đông.
Dân làng thường nói: “Thằng này lười quá nên mới cao được như thế chứ sao!” Cả ngày chẳng thấy nó xuống ruộng cày cấy, chỉ lông bông trong làng, chơi với mấy đứa chẳng ra gì.
Đã vậy tính tình còn cộc cằn, nói chuyện thì mặt mày hằm hằm như muốn đánh người. Hắn có hàng lông mày rậm, mắt dài hẹp, sống mũi cao thẳng — ai cũng bảo nhìn mặt là biết kiểu này chuyên đánh vợ. Lại còn cao to thế, ai mà lấy hắn thì chắc chẳng sống nổi.
Nên năm nay hắn hai mươi sáu tuổi rồi mà vẫn chưa cưới nổi ai, chắc định cả đời ở giá.
Vừa nghe hắn lên tiếng, cả đám người liền phá ra cười.
“Lục Dao, mày nằm mơ giữa ban ngày à?”
“Đúng rồi đó ha ha ha! Con gà mái không biết đẻ như nó, mày cưới về làm gì? Hay là định chiếm chút tiện nghi rồi sau ly hôn?”
“Thằng nhóc này tính toán khôn thật, nhưng còn phải xem người ta có chịu mắc bẫy không đã.”
Mọi người phá lên cười, ai nấy đều buông lời trêu chọc. Lục Dao nhướng mày, đút tay vào túi quần, sải bước về phía chúng tôi.
“Thẩm Thanh—”
Lục Dao bước tới gần tôi, hơi cúi người xuống, cười cười nói:
“Ly hôn xong thì gả cho tôi, được không?”
Tôi chưa kịp nói gì thì Phan Minh đã nhảy dựng lên:
“Phi! Mày mơ à! Mày hại nhà tao mất bao nhiêu tiền, giờ muốn ly hôn là xong chuyện chắc?”
Anh ta giơ tay chỉ vào Lục Dao.
“Ba ngàn đồng! Trước đây nhà tao đưa cho Thẩm Thanh ba ngàn làm tiền sính lễ. Nếu mày muốn cưới nó thì trả lại số tiền đó đi!”
Vừa dứt lời, cả sân chết lặng.
Chỉ chốc lát sau, giống như có giọt nước lạnh rơi vào nồi dầu sôi, cả sân lại bùng nổ tiếng ồn ào.
“Trời đất ơi, ba ngàn á! Thẩm Thanh đúng là đắt giá thật!”
“Tôi đã nói rồi mà, nhà họ Phan đưa sính lễ nhiều thế, bà mẹ Phan Minh còn chối là ít. Trời ơi, ba ngàn đồng đó!”
Thời đó, ai có mười ngàn đồng là phải được báo chí đưa tin. Mà ba ngàn đồng là một khoản tiền lớn đến kinh người.
Tôi nhìn gương mặt lạnh như băng của Phan Minh, lòng như rơi xuống tận đáy chân, nặng nề đến nghẹt thở.
5
Nhà tôi trước đây cũng không tệ. Anh trai tôi là tài xế xe tải, lúc đó nghề tài xế được coi trọng chẳng kém gì công nhân.
Hồi đó, anh tôi lái xe chở hàng cho hợp tác xã, chính Phan Minh là người phụ giúp dỡ hàng. Hai người hợp tính, dỡ xong thì kéo nhau đi nhậu. Ai ngờ nửa chừng trời đổ mưa, anh tôi say khướt quay lại xe thì phát hiện còn hai thùng thuốc lá chưa kịp dỡ, đã bị nước mưa làm ướt sũng.
Anh tôi tỉnh cả rượu, toát mồ hôi lạnh, hoảng loạn vì hai thùng thuốc đó trị giá mấy ngàn đồng cơ mà!
Hoảng quá, anh vừa khóc vừa tìm Phan Minh nhờ giúp. Phan Minh lúc đó rất nghĩa khí, không nói hai lời móc ngay ba ngàn đồng ra đền cho hợp tác xã.
Từ sau chuyện đó, anh tôi xem Phan Minh như ân nhân cứu mạng, thường xuyên đưa anh ta về nhà chơi. Ba mẹ tôi cũng rất ưng ý, qua lại dăm ba lần là gả tôi cho Phan Minh luôn.
Ai mà ngờ, Phan Minh lại tính cả chuyện đó vào tiền sính lễ, nhớ từng đồng từng cắc rõ ràng như thế.
Tôi giận đến run người, nhưng trong lòng lại dấy lên một nỗi tuyệt vọng — chắc lần này tôi không ly hôn nổi rồi.
“Được, ba ngàn thì ba ngàn.”
Lục Dao gật đầu, nói xong thì như một cơn gió lướt đi.
Tôi còn chưa hiểu anh ta định làm gì thì anh lại chạy vụt về, tay xách theo một chiếc túi vải, dúi thẳng vào lòng Phan Minh.
“Ba ngàn tiền mặt, mày đếm đi. Chiều nay đi làm thủ tục ly hôn. Trễ một phút tao bẻ gãy cổ mày.”
Cả đám người đều chết sững.
Phan Minh há hốc mồm, ngây người nhìn túi vải trong tay, hồi lâu vẫn chưa kịp phản ứng.
Ngược lại mẹ anh ta thì nhanh như cắt, đập tay lên đùi một cái rồi giật lấy túi tiền, đếm từng tờ, đếm xong thì cười hớn hở, rồi đẩy tôi về phía Lục Dao.
“Được rồi, con này giờ là của mày! Phi, cái thứ xui xẻo mang họa, đừng bao giờ bén mảng đến gần con tao nữa!”
Bà ta nói rồi quay sang trừng mắt với Phan Minh:
“Hay nhỉ, sính lễ lúc đầu nói có tám chục đồng, từ khi nào thành ba ngàn vậy? Mày khai thật hết cho tao! Đợi tối cha mày về, xem ông ấy có đánh gãy chân mày không!”
Tôi ngã vào lòng Lục Dao, anh khẽ đỡ lấy vai tôi, rồi nghiêng đầu, siết nắm đấm hướng về phía mẹ Phan Minh.
“Chuyện nhà bà tôi không quan tâm, giờ đi ly hôn, mau lên!”
Bà ta rụt cổ lại, túm lấy tay Phan Minh, liên tục giục giã, mong sớm tống khứ tôi ra khỏi cửa.
Tôi như mất hồn, Phan Minh cũng như kẻ mộng du. Cứ như vậy, dưới ánh mắt sắc như dao của Lục Dao, chúng tôi đem tờ giấy đỏ chứng nhận hôn nhân đổi lấy tờ giấy trắng ly hôn.