Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nắng sớm gay gắt, giọt mồ hôi óng ánh lăn dài trên trán hắn.
Tay áo dài của hắn được xắn cao, tay rắn chắc, đường nét cơ gọn gàng, mạnh mẽ.
“Thế tử, nặng nhọc này để ta là được rồi.”
Hắn quay đầu, nở nụ cười khiến ta ngẩn ngơ:
“ nặng nhọc gì mà nữ tử được, nam tử lại không?”
“Nhưng thân thể ngài…”
“Không . Chẳng phu nhân cũng khuyên ta nên luyện tập nhiều hơn ?”
Hắn vung cuốc một nhát, ta không nhịn được lên tiếng:
“Thế tử.”
“Ừm?”
“Sai rồi. Không như thế.”
“Vậy thế nào?” Hắn buông cuốc, đứng thẳng người, bóng dáng cao ráo phủ xuống ta, hơn ta cả một cái đầu.
Ta vòng ra sau lưng hắn, định chỉnh tay hắn về đúng tư thế, nhưng do chênh lệch vóc dáng, ta không thể bao trọn được.
Dự khẽ bật cười trầm thấp, đổi chỗ với ta, hơi thở ấm phả bên tai khiến cổ ta thoáng rụt lại vì ngứa ngáy. Chỉ hắn khẽ:
“Phu nhân có thể chỉ giáo một hai chứ?”
05
Hắn vừa dứt lời, liền đặt tay lên mu tay ta.
Tim ta khẽ giật , nghiêng đầu né tránh. Không ngờ động tác quá mạnh, môi ta thoáng lướt qua cằm hắn, nhẹ mức như có như không. Ta kinh hãi bật ra một tiếng “A…” khe khẽ.
Âm thanh rất nhỏ, nhưng Dự vẫn thấy.
Hắn cụp mi, ánh hơi nghiêng liếc nhìn ta.
Mặt ta như bị lửa bén, đợt ran lan từ gò má tận vành tai.
Ta tránh né ánh nhìn của hắn, tay siết chặt cán cuốc, lắp :
“Thế tử, ngài ra nhiều mồ hôi như vậy, mau thay y phục kẻo nhiễm phong hàn.”
Dự buông tay, lồng n.g.ự.c hơi phập phồng, giọng khàn khàn:
“Được.”
Đợi bóng hắn khuất hẳn, sợi dây căng trong lòng ta mới dần thả lỏng.
Ta xong luống rau, tà váy vấy đầy bùn đất, áo lót cũng ướt đẫm mồ hôi. gọi nhóm nước , ta định tắm rửa rồi mới ăn trưa.
lộ vẻ khó xử, miệng lẩm bẩm điều gì đó.
Ta đang dọn dẹp cuốc xẻng, không rõ.
đẩy cửa phòng ngủ ra, cả căn phòng tràn ngập hơi nước mờ ảo.
Dự nửa người trần ngâm trong thùng tắm, làn hơi khiến đuôi và mi nhạt nhuốm sắc đỏ. giọt nước trong suốt lăn dọc theo bờ n.g.ự.c rắn chắc, trượt xuống vùng cơ bụng mơ hồ nổi lên đường nét…
Ta nuốt khan một ngụm, quay người định bước ra.
Hắn ngẩng nhìn ta, khóe môi cong lên:
“Phu nhân cũng định tắm?”
Hai má ta bừng, giọng run nhẹ:
“Ta… ta sang phòng khác.”
Trong lòng vẫn thấy nghi hoặc: Từ thành thân giờ, hắn chưa tắm trong phòng ngủ chung, vì hôm nay lại…
ta còn đang ngẩn người, hắn mặc xong trung y, sải bước gần, tay còn vương hơi ẩm chạm cổ tay ta:
“Không cần phiền vậy, bảo thay nước là được.”
Ta cúi đầu né tránh ánh hắn, tầm lại rơi đúng vòm n.g.ự.c rộng rãi ấy.
Mái tóc dài đen nhánh của hắn còn đọng nước, n.g.ự.c áo loang lổ vết ướt, thớ cơ ẩn hiện dưới lớp vải mỏng.
“Phu nhân?”
Hắn khẽ gọi một tiếng khiến ta giật , ngước lên:
“Được, ta… ta gọi ngay.”
Vừa xoay người, tay hắn chống lên cánh cửa bên cạnh, giọng mang theo ý cười trêu ghẹo:
“Phu nhân, đừng quên lau nước miếng nhé.”
Ta hoảng hốt bỏ chạy, tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng .
06
Đêm hôm ấy, ta mơ một giấc mộng quái lạ.
Trong mộng, người đàn ông để trần nửa thân trên, mảng da trắng mịn như ngọc, cơ săn chắc căng đầy…
Hắn dùng ngón tay móc lấy y phục mỏng của ta, giọng trầm thấp mang theo mệnh lệnh:
“Thanh Thanh, cởi ra.”
Ta choàng tỉnh, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
thấy động tĩnh, đẩy cửa bước :
“Tiểu thư mau dậy sửa soạn thôi, hôm nay nhập cung dự Bách Hoa yến của Hoàng hậu.”
Ta khẽ liếc nhìn chiếc giường mềm bên cạnh, Dự rời giường từ lâu.
Sau trang điểm xong, ta cùng hắn tiến cung.
Trong yến tiệc, không ít người chỉ trỏ tán về ta.
Mẫu thân cũng có mặt, bà gọi ta một gian phòng vắng, gương mặt tràn đầy chán ghét:
“ ngươi ở hậu viện Quốc công phủ rau?”
“Đúng vậy, thế tử sức khỏe yếu, ăn rau tự sẽ yên tâm hơn.”
Câu này, từ nhỏ nương luôn dặn ta: “Rau tự , gà tự nuôi, ăn mới khỏe mạnh không bệnh tật.”
Đúng rồi, mấy hôm nữa ta cũng tính nuôi vài con gà ở hậu viện.
“Bốp!” Một tiếng vang lớn cắt ngang suy nghĩ của ta.
Mẫu thân đập mạnh tay xuống :
“Là nữ nhi tướng phủ, mà lại thấp kém như phụ nhân quê mùa, thật mất hết thể diện! Ngươi có biết ngoài kia người ta gì về ngươi không? Họ còn nhìn ta thế nào?”
Tiết Vãn Như chậm rãi rót trà, hai tay dâng lên mẫu thân:
“Mẫu thân chớ giận, muội muội từ nhỏ lớn lên nơi thôn dã, mấy không ra dáng quý nữ cũng có thể hiểu được.”
Ta bình tĩnh nhìn nàng:
“Ta không thấy đó có gì sai. Trên đời này cơm rau của ai chẳng từ đất mà ra? Lẽ nào mọi người đều thấp kém ?”
Sắc mặt Vãn Như trắng xanh đan xen, kéo tay áo mẫu thân:
“Mẫu thân, người khuyên nhủ muội ấy .”
Mẫu thân liếc ta, giọng lạnh lùng:
“Con lui ra trước, ta muốn chuyện riêng với muội con.”
Vãn Như không cam lòng rời , cửa phòng khép lại nhưng chưa đóng chặt.
Mẫu thân hắng giọng:
“Dẫu ngươi cũng là nữ nhi gả ra từ Tiết phủ, không thể tầm thường mãi. Hầu hạ trượng phu chưa chắc tự tay rau.”