Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi bất ngờ khi Cảnh điều .
Trước đây lúc còn bên nhau, tôi luôn là nhiều hơn.
Tôi bàn anh trang trí phòng, nuôi mèo.
Cảnh nếu hứng thú thì ừ tiếng, còn toàn là im lặng.
Anh luôn chế giễu tôi là năng lực không có, mơ mộng nhiều.
anh vậy, là đang tính tôi vào tương lai của anh sao?
bây , tôi và anh còn có tương lai sao?
Tôi từ chối:
“Không cần đâu, tôi có ba lần ghi nhận mua Luckin, không qua hồ sơ cư trú Thượng Hải.
“Còn nữa, tôi có bạn trai rồi.
“Không thể làm vợ anh .”
27
Cuối cùng tôi đã tích góp đủ tiền, mở cửa hàng mặt phố.
Không còn phải sợ mưa gió, cũng không sợ quản lý đô thị đuổi khắp phố nữa.
Ngày khai trương, Lê Minh đốt tràng pháo dài.
Anh giao hàng suốt mấy ngày, nắng làm da hơi đen đi.
đôi mắt vẫn long lanh, nhìn tôi đầy ngưỡng mộ:
“Chúc mừng nữ hoàng khởi nghiệp thành !”
Có lúc tôi thấy tên đang cà khịa tôi.
cách anh chân thành, cứ sờ tới sờ lui cái ghế yêu :
“Tiểu Đường, giỏi quá!
“Bước đầu thành thế , sau nhất định càng xuất sắc hơn.
“Hồi anh khởi nghiệp toàn nhờ bố giúp, ta nể mặt bố anh mới đầu tư.
“Không thì anh căn bản chẳng thể mở ty.”
Nghe xong tôi muốn trợn mắt, đúng là kiểu Versailles*.
(*Versailles = kiểu khiêm tốn khoe khoang)
Lê Minh vào bếp sau xem chỗ rán gà, hào hứng trẻ con.
Anh tới, chuyển hết tiền đơn mấy ngày qua cho tôi.
“À mà, tiệm của mình có tính là tiệm vợ chồng không nhỉ?”
Tôi trêu anh: “Vợ chồng chứ, cùng lắm là liên minh tình nhân.”
Lê Minh vẫn vui: “Vậy mình đặt tên đi.”
Lúc đã có khách vào, tôi bận bịu, tiện miệng: “Vậy anh đặt đi.”
“Anh đặt tên là ‘Kiếm Sáng’ vì anh cưỡi ngựa làm hiệp sĩ, còn là ‘Dao Mổ Heo Bóng Đêm’…”
Lê Minh vắt óc suy nghĩ, đột nhiên búng tay cái.
Vui vẻ tuyên bố: “Mình gọi là ‘Cặp Đôi Hắc Mã’, thấy sao?”
Tôi tối sầm mặt.
Bó tay.
28
Tôi không ngờ ngày khai trương có cả Cảnh đến.
Anh cau mày nhìn tôi, giọng trầm xuống:
“ nghĩ Lê Minh à?
“Nếu , sao còn để cô làm việc ?”
Tôi nhìn về phía Lê Minh đang mồ hôi nhễ nhại rán gà trong bếp, khẽ mỉm cười:
“Ừ, anh cũng đúng.
“Có lẽ anh ấy đơn giản là… rán gà thôi.”
hoàng tử gà rán chăm .
Cảnh tôi chặn họng, không để tôi đánh lạc hướng.
Anh rút tờ giấy:
“Đây là mức lương và đãi ngộ, cần đồng ý, tuần sau có thể vào làm.”
Hình anh nghĩ đến điều , ánh mắt có chút né tránh:
“Môi trường ở đại học tốt, cũng minh, sẽ không gặp mấy đâu.”
? Là đưa tiền giả à?
Hay là giữa đường cãi nhau khách quỵt, trông mụ chanh chua?
Thì Cảnh vẫn nhớ.
Tôi tưởng anh đã sớm quên, cả những lời mắng mỏ khi xưa cũng quên rồi.
Hóa chưa từng quên, là đổ lỗi cho hoàn cảnh.
Tôi không nhận tờ giấy ấy, cũng không đáp lời anh.
Cảnh sững .
Bộ dáng kiêu ngạo cao cao tại thượng trước đây sụp đổ.
Ánh mắt mở to, thậm chí còn lộ chút tủi thân.
Anh không nhịn nữa, giọng cũng cao lên:
“Tôi Lê Minh khác nhau ở đâu?
“Anh ta lừa mà vẫn tha thứ, tôi làm sai điều mà ưm tuyệt tình chia tay tôi thế?”
Tôi lắc đầu, có thể khiến Cảnh tự so sánh khác, chắc là chạm đến rồi.
“ cũng chẳng có , nếu phải …
“Anh ấy chưa bao trích tôi, cũng chưa bao khinh thường bất cứ điều của tôi.”
Tôi thi đại học từ quê nhà lên thành phố, Lê Minh thương tôi thi cử vất vả.
Tôi bán hàng rong, anh khen món nào tôi làm cũng ngon, còn tình nguyện làm giao hàng giúp tôi.
Ngay cả bạn bè anh cũng tốt tôi.