Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cảnh nhạt: “ còn rộng lượng hơn anh tưởng.”
Nói mấy câu xong, cũng chẳng còn chuyện nói.
Hai lại chìm im lặng.
33
Cảnh chủ động bắt chuyện, hỏi tôi mở tiệm thế nào rồi.
Tôi đáp: “Cũng ổn.”
Lễ phép đáp lại, tôi cũng khách sáo hỏi tình hình công việc của anh.
So với trước kia, Cảnh nói nhiều hơn không ít.
Thậm chí còn biết đùa, pha trò khô khan.
đến khi sắp rời , Cảnh im lặng lúc.
Cuối cùng cũng nói ra câu: “Xin lỗi.”
Xin lỗi vì điều , cả hai chúng tôi đều hiểu rõ.
Tôi khuấy cà phê: “Không thích cũng đâu cần xin lỗi.
“ , anh nên nói rõ sớm hơn, hoặc dứt khoát chút, đừng khác hy vọng.”
Tôi và Cảnh cũng có quãng thời gian tốt đẹp.
Sau khi mẹ mất, chúng tôi nương tựa nhau mà lớn lên.
Anh vì tôi mà đánh nhau, đổ máu, gãy tay.
Từ bé đến lớn, mỗi lần ăn gà, hai cái đùi gà đều dành tôi.
Vì thế đôi lúc tôi rất trách anh.
Hoặc đối xử với tôi tốt hẳn, hoặc tuyệt tình triệt .
Đằng này lại lúc nóng lúc lạnh, lúc gần lúc xa.
Cứ , tôi chật vật đuổi theo anh suốt nhiều năm.
34
Cảnh nghe xong lời tôi, ngẩn rất lâu mới lấy lại thần trí.
Anh mím môi, cố gắng nở nụ , nhưng cuối cùng đành buông bỏ:
“Có thể không tin, nhưng tôi sự thích .”
Tôi nhớ lại những lời lạnh nhạt, những ánh khinh miệt lạnh lùng.
Bao nhiêu lần tôi khóc đến thiếp , nửa đêm tỉnh giấc vì ác mộng.
Tỉnh rồi không ngủ lại được.
biết lau nước , cắn răng tiếp tục ôn bài, đề.
Tôi thở dài: “Nếu được anh thích xui xẻo.”
Không có an ủi, không có khích lệ, có thể tự mình tiến lên.
Dựa chút ngọt ngào thỉnh thoảng, liều mạng được anh công nhận.
35
Lê nhắn tin nói anh đến cổng.
Tôi cầm túi xách, quay lại, lịch sự nói:
“Chắc đây lần cuối cùng gặp nhau.
“Nghĩ nghĩ lại, hình mình cũng chẳng còn nói.”
Hơi thở của Cảnh trở nên dồn dập, đỏ lên, ánh vội vàng còn muốn nói đó.
Nhưng tôi quay rời .
Có lẽ Cảnh định cảm ơn tôi, lúc đó tôi nói đùa.
mà tôi sự trở thành quảng cáo tuyển công chức rồi.
ra tôi còn có năng lực tiên tri nữa.
Tự tặng mình 10086 cái like!
36
Vừa mới ra ngoài, Lê nhào tới nũng.
Tôi vỗ vỗ anh ấy, rồi hôn anh cái.
Buổi tối, tôi tặng anh món quà sinh nhật chuẩn bị từ trước.
Lê ôm chiếc áo len tôi đan, khóc mưa:
“Anh may mắn, sự hu hu hu hu…”
37
Ngày , tôi đăng dòng trạng thái:
【Chồng hiền nâng đỡ chí vươn mây, tôi hồi đáp chồng vàng bạc đầy tay.】
Ảnh đính kèm lúc tôi đang đeo nhẫn kim cương Lê .
Bạn bè đồng loạt thả tim.
Ai nấy đều ganh tị, kèm hàng trăm lời chúc “99” hạnh phúc.
Ba mẹ Lê đăng liền mấy chục video lễ , chiếm hết cả bảng tin.
Ba Lê đứng ở cửa, tay còn ôm mèo.
Phật Di Lặc, sau lưng hai thùng phong bì đỏ to đùng.
Gặp ai cũng nhiệt tình nhét tay.
Nhiều bạn đại học trước kia của tôi cũng đến dự lễ .
nam sinh theo đuổi tôi nhìn chằm chằm Lê , đầy khó hiểu:
“Sao cậu lại ở bên Lâm Hải Đường ?”
Lê đỏ mặt bừng bừng.
Tối qua vui quá đến ba giờ sáng vẫn chưa ngủ, nhìn vẫn rất phấn chấn.
Anh mỉm , giọng đầy kiêu hãnh:
“Muốn tướng quân hiền phu, phải cô ấy từ lúc còn bán hàng vỉa hè.”
Nam sinh bị nụ rạng rỡ của Lê chói .
Anh quay , giọng có phần chua xót:
“ cậu đúng có số sướng .”
38
Buổi tối.
Lê sáng rực, quấn lấy tôi không rời:
“ thề , phải trân trọng anh, vĩnh viễn không rời bỏ anh.
“Nói yêu anh , mau nói yêu anh, yêu anh cả đời.
“Vợ ơi, nói chứ.”
Tôi buồn ngủ đến mức không mở nổi .
Nhưng vẫn nghiêm túc đáp lại anh: “ yêu anh.”
Tôi tiếc nuối rằng ta đến Lạc Dương hoa nở rực rỡ,
Còn tôi đến lúc xuân chẳng ghé qua.
Về sau ngoảnh nhìn lại, mới nhận ra—
Thời gian trôi qua, sương giá úa tàn lá biếc mùa hè, ngày tháng vẫn lặng lẽ trôi.
Ánh trăng sáng chiếu rọi Hải Đường.
-Hết-