Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Khen bánh quy và bánh ngọt tôi làm tới tấp.
Khi tôi bận, họ lái siêu xe mấy chục triệu giúp tôi đi lấy hàng, hề sợ làm bẩn xe.
người có yêu hay không, từ thái độ bè của họ là biết.
Tôi cảm nhận được của Lê thật quý mến tôi.
Không giống của , lịch nhưng xa cách, xen lẫn chút khinh thường.
29
Thái độ của dường như cẩn lắm:
“Tiểu , em vẫn giận dỗi đúng không?”
Tôi lắc : “Không cần thiết giận nữa, từng ấy năm rồi.”
Tôi đứng dậy, quay tờ giấy rơi dưới đất:
“ rồi, nếu tôi muốn vào đại học, Lê cũng có thể giúp tôi.
“Tiến sĩ Harvard cơ mà, chắc cũng sắp xếp được công việc ổn đấy.
“Nhưng anh ấy chưa bao giờ công việc hiện tại của tôi đáng xấu hổ.”
Tôi quay .
Chấp niệm nhiều năm buông xuống, trong bỗng nhẹ nhõm.
“Có lẽ đó chính là điểm khác biệt giữa anh và anh ấy.
“Là thiếu tôn dành tôi.”
Thiên tài suy cùng cũng là thiểu số.
Tôi là Lâm Hải , tôi đại diện những người bình thường!
30
Khi tôi mở cửa hàng chuỗi thứ mười.
Cha của Lê bắt không ngồi yên nổi.
Ông bóng gió: “Tiểu , nghiệp quan , nhưng kết hôn cũng quan không kém.”
Lê là con trai duy nhất mà ông sinh ra ở tuổi bốn mươi.
Giờ con đã lớn, người ta ba đời cùng sống, ông càng sốt ruột.
lời bóng gió, muốn giục cưới, giục sinh cháu trai cháu gái.
Lê tựa vào người tôi, làm nũng đòi tôi đút táo ăn.
vậy liền không vui:
“ à, con không thích mấy lời này đâu.
“ thật , có được vợ như Tiểu là phúc của con.
“ người phụ nữ nên dốc sức làm nghiệp, con sẽ là người đàn ông dịu dàng, chu đáo.
“Cả đời đàn ông vì mái ấm áp sao?
“Giữ lấy trái tim vợ mới là điều quan nhất.”
Đúng lúc mẹ Lê đi vào, vậy hài gật :
“ đúng đấy, Tiểu muốn làm gì cứ làm.
“Mọi quyết định, cần con thấy hợp nó mới thật hợp.”
Cha Lê bị hai người thuyết phục, cũng không nhắc chuyện sinh cháu nữa.
Ông ngoắc tay, con mướp ưu nhã nhảy vào vòng tay ông.
Vừa vuốt , ông vừa cảm thán:
“Sao cái con hai đứa con cứu về, bám lấy thế này?
“ đâu có thích nó lắm, mà nó cứ dính mãi.”
bảo không thích, người mua nhiều đồ chơi nhất trong là ông đấy.
Ha, ngoài miệng cứng rắn, trong mềm yếu.
31
Lần nữa gặp .
Không ngờ anh lựa chọn trở thành công chức quê .
Anh ngôi làng nhỏ hẻo lánh, nghèo khó nhất làm cán bộ thôn.
Tôi ngạc nhiên quan sát anh.
làn da rám nắng để dấu vết, bộ quần áo đơn giản mộc mạc của anh.
Anh giúp làng lát xi măng, xây máy, sửa trường học.
Dù quá khứ từng có bao nhiêu yêu hận tranh cãi.
Tôi cũng không thể câu khó nào với con người trong dáng vẻ ấy.
Bất kỳ ai nguyện ý cống hiến nơi quê đều đáng được tôn .
Anh nghiêm túc, trách nhiệm, tích cực cầu tiến, năng lực xuất chúng.
Lãnh đạo coi anh, dân làng yêu quý anh, xã hội khen ngợi anh.
Có lẽ là đối với tôi không tốt, khinh thường tôi.
Chắc do tôi kém may mắn.
Đúng lúc tôi , mùa xuân.
32
bị ánh mắt tôi chọc cười:
“Em đang nghĩ gì vậy? Tôi không vô tư thế, với học lực của anh bị điều đi nơi khác là chuyện sớm muộn thôi.”
Anh điềm tĩnh hơn nhiều, khí chất cũng trở nên hiền hòa.
Trước đây lúc nào cũng lạnh lùng, thích chuyện với ai, giờ thấy người là cười theo phản xạ.
Không hổ là sản phẩm của quá trình “cải tạo” nghiêm ngặt của nước.
Tôi đưa thực đơn anh gọi món.
cúi , giọng không rõ cảm xúc:
“Tưởng cả đời này em cũng sẽ không gặp tôi.”
Tôi chống cằm: “ là chia tay thôi, có phạm tội đâu.
“Cũng đâu cặp đôi nào chia tay cũng ầm ĩ, khó coi.
“Không cần thiết.”