Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 9

Đôi ta thấy lén ta, ta sang thì lại bình tĩnh dời mắt đi, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.

Ta cảm thấy ngày tháng tương kính như tân như thế không tệ lắm.

Tháng khi gặp thích khách, còn đỡ một kiếm ta, bảo rằng người vốn ám sát , khiến ta liên lụy.

Có phải thân thể vẫn chưa bình phục hẳn sau lần hắn thương, nên Giang Mặc ngôn thừa cơ đắc thủ.

“Cẩm Hòa, hiện tại là tiệc thành hôn của chúng ta.”

Ta giơ tay vén mũ phượng và áo choàng xuống, thù hận cũ, sát ý không thể che giấu nữa, rút thanh kiếm mềm tay áo ra, ánh mắt về phía hắn đầy căm giận

“Vậy thì dùng mạng của ngươi để tế vong phu.”

Ta vẫn luôn dùng nó để phòng thân, vốn là dùng để đối phó hắn ta.

Hắn né người tránh đi, nhưng cuối cùng không phòng , lưỡi kiếm vẫn đ.â.m trúng cánh tay hắn, hắn thở hổn hển, như thể không thở nổi, một lâu sau, hắn khàn giọng hỏi ta.

“Vì hắn mà nàng gi//ết ta !”

Hắn vừa né tránh vừa nói:

“Hoàng thành sắp có biến động lớn rồi, tam hoàng từ đăng cơ, đến ta là tể tướng, dưới một người vạn người, tính mạng người nhà họ Sở đều nằm tay ta, ở lại ta, ta bảo vệ nàng.”

Ta không nói nhảm nữa, chiêu nào là sát chiêu công hắn ta.

Thấy ta nghiêm túc, hắn khống chế ta, ngay khi sắp đánh rớt thanh kiếm tay ta, hắn đã quỳ xuống đất.

Kiếm tay ta đặt lên cổ hắn.

Võ công của ta tất nhiên chẳng thể sánh bằng Giang Mặc ngôn, nhưng nhang đốt đại sảnh , ta đã cố tình đổi thành hương có vấn đề, ngửi lâu khiến người ta mất sức, mà người của ta tất nhiên đều đã uống thuốc giải.

Ta nhướng mắt lạnh lùng, lưỡi đao cứa vào cổ hắn một vết máu.

“Ngươi tưởng ngươi đã thắng, thì ra ngày hôm nay, ngươi là con cá chậu.”

Chương 17

Cha ta dẫn người từ ngoài tràn vào.

Lũ người Giang Mặc Ngôn dẫn theo nằm ngổn ngang đất.

“Bắt hết bọn chúng lại, toàn là lũ phản quốc thông địch.”

“Ngươi làm phát hiện ?”

ta đã bảo cha đi điều tra Giang Mặc Ngôn có câu kết hay không.

Tội Sở gia ta thông địch ở kiếp quá sức kỳ quái, dù có người có thể bắt chước chữ viết của cha ta,Thẩm Mộc Nhu đã trộm con dấu của cha ta thì con dấu của quốc phong thư kia từ đâu ra?

Nếu không phải ch///ết một lần rồi thì dù nghĩ thế nào không thể nghĩ ra .

thì cha của Giang Mặc Ngôn đã ch///ết khi giao tranh .

Giang Mặc Ngôn thông địch , lại chính là kẻ đã gi//ết cha mình.

Để giành quyền lực, quả thực hắn có thể làm mọi thứ.

Cha ta đứng hắn, đánh hắn một bạt tai như trời giáng.

“Ngươi có đối Giang huynh không! Còn dám câu kết .”

“Giả nhân giả nghĩa.”

Giang Mặc Ngôn khinh thường cha ta,

“Nếu không phải người lập mưu hãm hại cha ta để cha phải ch///ết ở ngoài quan ải, sau lại cướp công của cha ta thì làm người có thể làm tướng? Người nuôi ta chẳng qua chỉ để trả nợ mà thôi.”

lời hắn ta nói khiến ngay cả một người kiệm lời như cha ta bật cười.

“Dẫn người vào ta, tra khảo đàng hoàng, bắt hắn khai thật.”

Đến tên kia lăng trì ba trăm nhát d.a.o thì cuối cùng chịu khai.

lời hắn ta đã nói đều là để lừa Giang Mặc Ngôn, binh lính kia chỉ là một đám đào binh mua chuộc bằng tiền, sau cùng nhau nói dối để lừa Giang Mặc Ngôn.

Niềm tin bấy lâu nay đã sụp đổ, Giang Mặc Ngôn vẫn không chịu tin, thậm chí còn mặc kệ thanh kiếm treo lơ lửng cổ, liên tục lắc đầu, làm chảy không ít máu.

Hắn ta nói tên cha ta tra nên nhận tội.

Ta rút kiếm lại, còn chưa biết có tội hay không thì nếu như hắn ta cứ ch///ết thế thì tiện hắn ta quá.

Ta tát hắn ta một .

“Ngươi chính là kẻ vô học, không cam lòng vì có người khác tương trợ thành danh, bằng chứng đơn giản của một người địch đã khiến ngươi dễ dàng tin rằng cha ta là kẻ tiểu nhân vì danh lợi mà nhẫn tâm hại huynh đệ.

Thực ra ngươi chính là kẻ tiểu nhân, nếu như cha ta thực sự hại cha ngươi, cha ta lại nói hoàng thượng rằng cha ngươi đã lập công gì, để cha ngươi truy phong?

Ông ấy chiếu cố ngươi nhiều năm như vậy ?

Ông ấy hẳn nên nhổ tận gốc đúng, ngoài ngươi ra, nhà họ Giang còn ai nữa?

năm nay vì ngươi, có đôi khi cha mẹ còn bận tâm hơn cả ta, chỉ sợ làm tổn thương trái tim yếu đuối của ngươi. Vậy mà ngươi đang làm gì, ngươi câu kết địch, hại mạng của Sở gia ta?”

Ta lại tát hắn một nữa, “Vì ngươi, mẹ ta còn đặc biệt học làm món bánh hoa quế mà ngươi thích nhất, mẹ ta ngày thường mười ngón tay còn không đụng đến .”

Tiếp lại tát một , “Vì vết sẹo người ngươi, ta đã tìm khắp nơi để tìm thuốc, thế mà ngươi lại dùng nó để cứu một nữ tử khác.”

Tiếp tục tát một , “Ngươi đã là người của Thượng Quan Dục, vậy mà lại gi//ết ấy.”

Tiếp tục tát thêm một , “Vậy mà ngươi đã gi//ết bọn họ.”

Thêm một nữa, “Còn ta làm kỹ nữ.”

Cuối cùng.

Đối xứng.

Khuôn của hắn ta đánh đến nỗi không còn như xưa, sưng phù không ra hình dạng, hắn ngước mắt ta,

“Hóa ra cảnh chúng ta thành thân giấc mơ là sự thật.”

Nói rồi hắn lại vừa cười vừa khóc,

“Ít nhất thì hôm nay nàng không Thượng Quan Dục.”

“Ai nói ta ch///ết rồi?”

khuôn lạnh như băng, Thượng Quan Dục mặc trang phục cưới màu đỏ, tay cầm trường kiếm, thân kiếm vẫn còn vài giọt máu, gió thổi tung mái tóc đen dài sau lưng hắn.

Thấy ta không , ta mừng rỡ chạy tới, nắm tay hắn rồi trái phải.

“Cẩm Hòa, đừng lo lắng, tên vô dụng không làm gì ta.”

Giang Mặc Ngôn quỳ rạp đất, hắn tiều tụy, nghiến răng nghiến lợi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương