Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10t3CFo17o

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

7

Chương 7:

hắn bị kéo đi bộ dạng nhếch nhác và nhục nhã, tôi vở kịch này, cuối cùng có hồi kết.

Cố Hoài bước nhanh bên tôi, lo lắng kiểm tra từ chân.

Xác nhận tôi không bị thương dù chỉ một vết xước, anh mới nhẹ nhàng thở ra, rồi nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi:

“Anh tự hào về em.”

MC sau một lúc sững sờ nhanh chóng lấy lại tác phong chuyên nghiệp, hắng giọng :

“Kính thưa quý vị, vừa rồi cô dâu đã dành tặng chúng một màn… trình diễn Taekwondo đầy kịch tính. Giờ xin mọi người hãy thả lỏng, tiếp tục buổi lễ vui vẻ!”

Cố Hoài nắm tay tôi, cùng tôi quay trở lại lễ đài ở trung tâm thảm hoa.

Tôi quay sang vào anh, lời thề nguyện trễ một chút càng thêm kiên :

“Em đồng ý!”

Ngoại truyện – Góc của Lâm Vĩ

Tôi từng nghĩ, Hạ Hạ là một đối tượng kết hôn rất ổn.

đơn thuần, ánh tôi luôn đầy ngưỡng mộ. Cảm giác đó khiến tôi rất hưởng thụ, giống như cách bố tôi đứng trên bục giảng, đắm chìm ánh tôn kính của sinh viên.

Nhà cô bình thường, không có tâm cơ nghĩa là sau khi sẽ nghe lời, dễ kiểm soát.

Chỉ có điều… bố mẹ tôi không ưa cô .

“Con à, nhà mình là đình có học, phải môn đăng hộ đối.” – Mẹ tôi không ít lần thì thầm bên tai tôi:

một người không cùng đẳng cấp, sớm muộn kéo tụt con xuống thôi.”

Bố tôi tuy không gì, cái ánh đầy chê bai đã tất cả.

Thế rồi, khi Hạ Hạ đề nghị làm lễ đính hôn, nhắc khoản sính lễ 188 ngàn, thái độ bố mẹ tôi đột ngột xoay 180 độ.

“188 ngàn hả? luôn!” – Mẹ tôi cười không khép miệng:

“Con mau chốt đi, đừng con bé nó đợi lâu!”

Lúc đó tôi hơi nghi ngờ, không nghĩ nhiều tưởng cuối cùng đã nghĩ thông.

Mãi tối, bố gọi tôi vào thư phòng.

“Tiểu Vĩ, bố nhờ người điều tra rồi. Khu nhà cũ chỗ Hạ Hạ ở sắp giải tỏa.”

Ông nâng tách trà, lấp lánh ánh sáng toan tính mà tôi đã quen.

“Ước tính sơ bộ, căn nhà đó sẽ bồi thường chục , cộng thêm căn tái cư.”

Trái tim tôi lúc đó đập loạn .

chục ?!

Bố vẻ mặt ngỡ ngàng của tôi, hài lòng gật :

“Giờ con hiểu vì sao bố mẹ dễ dàng đồng ý chuyện sính lễ rồi chứ? Phải có mồi mới bắt cá lớn. 188 ngàn đó là miếng mồi nhử.”

Mẹ tôi bước vào, hoàn toàn khác với sự quý phái thường ngày:

“Con à, đây là cơ hội nghìn năm có một! Nhất phải giữ Hạ Hạ chặt. Đợi thông báo giải tỏa chính thức, lập tức hành động!”

Đêm đó, ba người nhà tôi như ba vị tướng sắp ra trận, ngồi bàn chiến lược suốt cả đêm.

Bố tôi phụ trách tổng thể:

“Nhà đình có học, không thể tỏ ra tham lam. Phải là ‘lễ nghĩa’. Sính lễ bên là lễ thì của hồi môn bên phải có ‘lễ’ tương xứng.”

“Nhà mà nhận đền bù xong thì thành đại mới nổi loại người đó sợ nhất là bị coi thường. cứ dựa vào đó mà ra sách, gọi là xứng tầm với địa vị nhà mình.”

Mẹ tôi phụ trách tính toán:

chục , đòi 2 hồi môn không đáng. Phải cầu chuyển khoản thẳng nhà mình. Và nhớ, phải thêm một chiếc xe ít nhất 1 tệ, giữ thể diện con.”

sính lễ 188 ngàn? Tìm cách bắt nó mang về lại nhà mình, nhà mình tuyệt đối không mất đồng nào!”

Tôi thì nghĩ thực tế hơn:

“Nhà, nhất phải tên con sổ đỏ căn hộ tái cư. Không thì tôi không yên tâm.”

“Chuẩn!” – Bố tôi đập bàn:

“Đây là mấu chốt! Đàn ông không có tài sản tay thì làm gì?”

“Con muốn, sau , cô phải giao hết lương, tiết kiệm con giữ. Con từng rồi, con là người thiếu cảm giác an toàn.”

Mẹ tôi vỗ vai tôi, khen ngợi:

“Con tiến bộ rồi đó! lo đại cục của nhà mình!”

Thế là hôm tin chính thức giải tỏa, mẹ tôi không đợi nổi, kéo Hạ Hạ vào nhóm chat đình. Theo đúng kịch bản đã diễn tập, chúng tôi thi nhau tung “ cầu”.

Khi gõ ra những dòng tin nhắn về nhà, và xe, tôi không hề cảm thấy áy náy ngược lại hưng phấn. Tôi tin Hạ Hạ tôi như vậy, chắc chắn sẽ gật .

nên cảm thấy may mắn khi có cơ hội dùng khoản đó bước vào một đình “cao quý” như nhà tôi.

Tôi thậm chí tưởng tượng, khi có 2 và chiếc xe, cuộc sống của tôi sẽ sung sướng thế nào.

Ngả lưng sofa, châm điếu thuốc, tôi khoái chí thổi ra một vòng khói con mồi, sắp chui vào lưới rồi.

tôi đã sai.

Không có sự phục tùng, không có nước , không có nịnh bợ.

Một giờ sau, Hạ Hạ rời nhóm chat.

Tiếp theo, cô gọi điện chia tay.

“Mất dạy thật!” – Mẹ tôi run người vì giận.

“Con gái nhà giàu mới nổi, chưa nhận đã dám trở mặt? Thứ không điều!”

Bố tôi thì trầm giọng gõ bàn:

“Bình tĩnh, có khi nhà đang giở chiêu lấy lùi làm tiến đó”

thực tế thấy, ông sai rồi.

Hạ Hạ không chỉ chia tay tôi, mà luôn người thừa kế của tập đoàn Cố thị.

Tôi hối hận.

Khi còng số 8 lạnh ngắt siết cổ tay, lần tiên óc tôi hoàn toàn tỉnh táo:

Làm người, không thể tham.

Chỉ vì đồng bạc, tôi bán đứng lương tâm, tự tay đẩy một cô gái tôi thật lòng ra khỏi cuộc đời mình.

Tôi chính là một kẻ ngu số một thiên hạ.

_HẾT_

Tùy chỉnh
Danh sách chương