Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Mặc dù cậu ta là tôi thầm thích bao lâu nay tôi cũng không chịu nổi bị cậu ta sỉ nhục tới lần như thế.

Tôi nhấc balo , đập thẳng mặt cậu ta một cú đau điếng.

trợn nhìn tôi, như không tin nổi.

Tôi đến nghẹn ngào, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội.

“Cậu mới là bị ? Tôi bám lấy cậu thì cậu bảo tôi không biết xấu hổ. Giờ tôi bám khác, cậu cũng bảo tôi không biết xấu hổ.”

nay cậu nói với tôi ? Nói gái cứ mở miệng là nói mấy thô tục, đúng là không biết ngượng!”

Tôi gằn, vốn chẳng truy lại đâu.

do cậu ta tự kiếm .

Hồi ngày nào tan học cậu ta cũng kể mấy bậy bạ tôi nghe, rồi sặc sụa như điên.

Tôi cứ tưởng cậu ta hứng thú thật.

Tôi còn thức trắng cả đêm đọc mấy thứ đó, chỉ để mai có nói với cậu ta.

Kết quả tôi trở thành “ chó” biết nói tục nhất trường, tự biến bản thân mình thành trò .

khó chiều vậy thì tôi dẹp luôn rồi.

Tôi hất tay cậu ta ra, nhìn theo bóng Tần Du sắp khuất khỏi tầm , rồi vội vã đuổi theo.

“Tần Du! Sao cậu không đợi tôi?”

Tôi nghiêng hỏi, dĩ nhiên cậu ta chẳng thèm đáp.

Tôi quay sang nhìn tiệm tạp hóa ven đường, đột nhiên nảy ra ý.

“Cậu im , đừng có nhúc nhích.”

Ngạc nhiên thay, cậu ta thực sự im luôn.

Tôi nhấc chân vòng quanh cậu ta một vòng, như đang quan sát mồi.

“Đợi tôi một lát, tôi đi mua đồ. Không thì tôi nói chị cậu biết cậu lén hôn trộm tôi đó.”

Tần Du ngẩng nhìn tôi.

Lần cậu ta không giật mình như buổi nữa, trong đôi đen thăm thẳm kia lại ánh tia đó… khó tả.

Tôi từ tiệm tạp hóa đi ra, tay cầm một kem.

Ngay lập , đập tôi là hình ảnh Tần Du ngoan ngoãn cạnh thùng rác chờ tôi.

Tôi híp , khẽ “chậc” một tiếng.

Tôi cứ tưởng mình thích kiểu trai sủa, vui vẻ như .

Thế quái nào giờ lại thấy kiểu trầm mặc, ngoan ngoãn như Tần Du cũng dễ thương ghê.

Tôi vừa l.i.ế.m kem, vừa nghĩ.

Rồi cuối cùng rút ra một kết luận:

Tôi không phải thích riêng kiểu nào cả.

Tôi chỉ đơn giản là… háo sắc.

Tôi dúi cây kem tay Tần Du cậu ta không nhận.

Cạch một tiếng, cây kem rơi thẳng xuống đất.

Cậu ta tiếp tục bước đi, không thèm nhìn lại.

Tôi bực mình, cúi nhặt kem, chạy theo nhét lại tay cậu ta.

Kịch.

Lại rơi tiếp.

Tôi rồi .

đứa nhỏ hỗn láo

Tôi ba chân bốn cẳng đuổi tới, kéo cổ áo cậu ta một .

Tần Du cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, vội đưa tay ôm cổ áo, lùi về sau bước, tròn xoe nhìn tôi đầy ngạc nhiên.

Tôi hì hì, lại đưa cây kem tới mặt.

Lần cậu ta nhận.

đứa sóng bước đi về phía .

Tần Du chỉ cầm kem trong tay không hề ăn.

Tôi lại ghé tai thì thầm:

“Đừng ngại , tôi không hề thấy ‘tiểu bảo bối’ của cậu màu hồng đâu nha…”

Rắc!

Tần Du bẻ đôi cây kem, nhét miệng, bước chân cũng nhanh hơn.

, ai chẳng có cơ chế phòng ngự khi ngại.

ngại rồi thì cũng có nước thì uống có kem thì mút thôi.

Tôi nhìn cậu ta đang lặng lẽ mút kem, bật khúc khích.

Tần Du, cậu có biết kem có thể giúp làm mát không? Nhất là lúc trời nóng, đút chỗ… da khô ấy, hiệu quả cực luôn.”

Tần Du ngừng ăn kem, đặt kem xuống, môi đỏ vì lạnh, lặng lẽ nhìn tôi.

Trông như thể cậu ta hoàn toàn bất lực tôi rồi.

Tôi cũng hơi lúng túng.

Ờ thì… câu vừa rồi đúng là hơi ghê thật.

Tôi đang đổi chủ đề thì Tần Du nói câu thứ trong ngày:

heo.”

Tôi sững , rồi lập reo vui sướng:

“Đúng rồi! Là da heo khô! Tôi nhớ nhầm!”

“Tần Du!! Chúng ta hợp nhau thật ! Không ngờ cậu cũng coi mấy clip ngớ ngẩn trên mạng như tôi!”

Tôi cứ tưởng cậu thiếu niên tự kỷ như Tần Du sẽ không mạng, ai dè là cao thủ lướt web luôn.

Tôi mừng như điên.

Đúng là tìm được tri kỷ cuộc đời!

Xuống khỏi xe xịn, tôi hớn hở vẫy tay tạm biệt chị hoa khôi, quay lại thì suýt té ngửa.

chờ ở bậc thang, ánh lạnh tanh.

“Mẹ cậu có biết việc cậu lại đi thân thiết với một thằng có vấn đề thần kinh như vậy.”

Tôi chìa ra kem tôi mua dư.

dịu mặt đi một chút, vẫn tiếp tục giảng đạo.

“Tần Du rõ ràng có bệnh tâm lý, cậu tưởng ai cũng như tôi chắc? Từ nhỏ đến lớn bị cậu nói nhiều đến mức não muốn rớt ra vẫn…”

Á!

Cậu ta thét , lùi lại bước.

Đèn cảm ứng cầu thang bật .

Nước kem ngọt lịm chảy nhỏ giọt xuống mặt , cậu ta trợn nhìn tôi.

“Cậu điên à?!”

Tôi rút khăn giấy lau tay, sải bước đi qua cậu ta.

“Cậu nói ta có bệnh, tôi thấy thật sự có vấn đề là cậu đó.”

quay lại cãi lại, thì tôi bước đến bậc thứ của cầu thang rồi.

Hôm sau, nhân lúc ra chơi, tôi đề nghị:

, tôi add WeChat đi.”

Lần hiếm lắm Tần Du mới trả lời:

“Không.”

Tôi rút điện thoại ra chụp cậu ta một , Tần Du cau mày, hất tay tôi ra.

Tôi bèn thò tay móc điện thoại từ túi quần cậu ta.

Tần Du hoảng loạn như thể tôi bắt cóc cậu ta, rồi giật lùi bước.

Lúc , gõ gõ bàn tôi:

“Chu Nhã, tối qua tôi bỏ qua cậu. Tối nay mẹ tôi có nấu sườn chua ngọt, tan học đi về chung nha.”

Tôi tạm tha Tần Du, liếc một .

Bị vậy trời?

Câu hôm qua tôi nói không hiểu à?

Tôi không thèm phản ứng, quay lại, thấy Tần Du bật dậy, bước ra khỏi lớp.

Tôi hít sâu một hơi, rồi lập đuổi theo.

Tần Du cửa lớp, cứng đơ như khúc gỗ.

Tôi đoán chắc cậu ta trốn tôi, có lẽ vânc chưa biết đi đâu chắc CPU của cậu đang phân tích tới cháy rồi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương