Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chắc bác sĩ cũng chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ nên nhìn tôi, rồi nhìn La Tùng, rồi lại nhìn Nhiếp Tranh.
Tôi hít một hơi thật sâu, đứng dậy, mỉm bác sĩ: “Xin lỗi bác sĩ, phiền bác sĩ khám bệnh nhân khác trước, cháu ra giải quyết chút chuyện.”
Sau đó tôi liền kéo cổ áo Nhiếp Tranh đi ra .
Nhiếp Tranh trông rất tiều tụy, không đã bao lâu rồi chưa cạo râu.
“Bảo , anh sai rồi.” Anh ấy xin lỗi rất thành khẩn.
“Anh sai ở đâu?”
“Anh không nên lung tung.”
Anh ấy cúi đầu nhận lỗi: “Nếu kiểm tra, anh cũng…”
Tôi trơ mặt nhìn anh: “Anh đứa bé này là của anh từ khi nào?”
Anh ấy bắt đầu đánh trống lảng, không chịu nhìn tôi.
Tôi không nhịn nữa, giơ tay tát anh ấy một cái. điều tôi không ngờ tới là, trên mặt Nhiếp Tranh lại lộ ra vẻ mặt chưa thỏa mãn: “Anh sai rồi.”
Tôi thấy anh ấy thái rồi.
Tôi lặng lẽ giấu tay ra sau lưng.
lại thành thưởng anh ấy rồi!
Dưới ánh mắt sắc bén của tôi, Nhiếp Tranh khẽ ho một tiếng: “Phòng anh có camera, mỗi đêm đến sáng…”
Mắt tôi trợn tròn!
Anh ấy vênh váo lý lẽ: “Em tự trèo lên giường anh, chắc chắn là có nhu cầu. Một người anh trai đủ tư cách làm có không thỏa mãn nhu cầu của em gái ?”
Thậm chí anh ấy đỏ mặt: “Thật ra nửa đêm đầu anh có cảm giác, cứ thấy làm em mệt mà lại chưa no đủ nên rạng sáng em thêm bữa nữa.”
Cuối cùng tôi cũng không nhịn nữa, nhấc chân đá anh một cái, lại phát hiện anh ấy lại có phản ứng rồi!
… Đây là lần đầu tiên tôi đối mặt phản ứng cương cứng của một người đàn ông trưởng thành khi anh ấy tỉnh táo.
Thậm chí anh ấy nhìn tôi ánh mắt đầy mong đợi: “Bảo , đừng giận anh nữa nhé?”
Tôi hít một hơi thật sâu, ném chiếc khăn choàng anh: “Che lại đi, cần mặt mũi nữa!”
Kết quả lại anh ấy nắm tay: “Bảo , giúp anh không?”
“Cầu thang có camera!”
“Chỗ này anh đã kiểm tra rồi… không có.”
“Đồ thái!!!”
Lúc đi ra đã là nửa tiếng sau.
tôi từ cầu thang đi ra, đúng lúc nhìn thấy La Tùng đang khoanh tay đợi tôi ở hành lang: “ xong rồi à?”
Tôi hơi ngại: “Thật ngại quá, anh Tùng.”
“Tìm một nơi nào đó để chuyện chứ?”
Tôi và Nhiếp Tranh nhìn nhau một cái, anh ấy tìm một phòng riêng trong hàng có tính riêng tư cao.
“Tôi có một đề nghị.” La Tùng toe toét lộ tám cái răng tôi: “Có muốn thử không, không hang cọp bắt cọp con chư?”
Nụ trên mặt Nhiếp Tranh mất: “Tôi sẽ không để Sương Sương mạo hiểm đâu.”
La Tùng giơ cao hai tay, ra hiệu không có ý xấu.
Anh ta rút ra một tấm thẻ, đẩy về phía tôi.
Đó là… chứng minh thư của cảnh sát hình sự quốc tế: “ tôi đã theo dõi gia đình Dụ rất lâu rồi, bây giờ cần một mồi nhử thích hợp.”
“Không nào.” Nhiếp Tranh kiên quyết từ chối.
La Tùng cũng không tức giận: “Khoảng thời gian này, ngày nào tôi cũng đưa Sương Sương đến tiêm thuốc, tôi luôn cảm thấy có người theo dõi, là người của anh ?”
Tay Nhiếp Tranh đặt trên lưng ghế của tôi, cả người ở tư thoải mái và thư giãn lại kiểm soát chặt chẽ tôi trong phạm vi bảo vệ của anh ấy.
Anh ấy nhìn La Tùng bằng ánh mắt không : “Chuyện này Hiểu Hiểu có không?”
Nụ của La Tùng mất, anh ta nhìn tôi: “Em ấy không , anh đừng trách cô ấy.”
“Bảo .” Nhiếp Tranh nhỏ tai tôi: “Anh La này cũng không có quan hệ huyết thống Hiểu Hiểu.”
Đồng tử tôi đột ngột co rút.
Giọng Nhiếp Tranh không hề cố ý hạ thấp, sắc mặt La Tùng đối diện lại thay đổi liên tục: “ anh ?”
“Làm tôi có để một người đàn ông không rõ lai lịch xuất hiện bên cạnh bảo tôi?” Nhiếp Tranh vẻ mặt không.
Cuối cùng vẫn là La Tùng nhượng bộ: “Anh có điều kiện gì?”
Thật ra tôi đều , không có lẽ gì ngàn ngày phòng trộm, chuyện này cuối cùng vẫn giải quyết.
“Diệt cỏ tận gốc.”
Tôi nằm viện tại bệnh viện thuộc tập đoàn Dụ.
Tin rằng tin tức sẽ sớm truyền đến tai Vưu Uyển.
Dù thì khoảng thời gian này Nhiếp Tranh đã hoãn hôn ước, bố mẹ Nhiếp cũng đã đưa ra nước , thái độ của anh đối Vưu Uyển cũng lạnh nhạt hơn hẳn.
La Tùng cố ý tỏ ra là thiếu gia giàu, bảo vệ túc trực 24/24 bên phòng VIP cao cấp, tất cả nhân viên y tế ra phòng bệnh của tôi đều qua kiểm tra.
Thêm việc thả tin tức rằng đứa trẻ trong bụng tôi có là của Nhiếp Tranh, Vưu Uyển không tìm thấy bố mẹ Nhiếp chắc chắn sẽ phát điên.
Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ rắn ra khỏi hang.
Điều kỳ lạ là, vẫn không có động tĩnh gì.
thuốc dưỡng thai cũng đã tiêm, thai cũng ổn định, nhìn thấy tôi ngày mai là có xuất viện rồi.
Cuối cùng Vưu Uyển cũng ra tay.
Nửa mê nửa tỉnh, tôi vậy mà nhìn thấy có người đang động chai truyền dịch của . Tôi muốn phản kháng cả người mềm nhũn không chút sức lực bóng đè.
Có người từ bên lao , đánh ngã và khống chế cô y tá định bỏ thêm chất lạ chai truyền dịch của tôi. Tôi nghe thấy tiếng nắm đ.ấ.m va da thịt, nghe thấy tiếng rên rỉ nghèn nghẹn khi người đó bịt miệng.
đợi đến khi tôi tỉnh lại, vẫn nằm yên trên giường. Nếu không vết đỏ cào xước trên mu bàn tay, tôi đã rằng đây là ảo giác của .
Nhiếp Tranh ngồi bên cạnh giường tôi, nắm chặt lấy tay tôi: “Bảo , em cảm thấy nào, có ổn không?”