Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
12
“Loại ngọt mà cậu thích, giúp cậu xoa dịu tâm trạng.”
Cận Dã đưa tay đưa chiếc túi tôi.
Khi tôi giơ tay nhận, cậu ấy thấy mu bàn tay tôi hơi đỏ, liền nhíu mày cầm lấy tay tôi:
“Sao lại bị thương thế ? Đau không?”
Rồi nhẹ nhàng thổi tay tôi.
Trái tim như bị một chiếc lông vũ quét qua tôi vội rụt tay lại.
Dưới đèn đường, mắt Cận Dã trở nên đặc biệt chân thành, như có một sức hút kéo người khác vào.
Tôi lại lúng túng đảo mắt, có lúc không dám nhìn thẳng vào cậu ấy.
“Chỉ là do giặt đồ bị đỏ thôi…”
“Vậy là lỗi tại quần áo không biết điều.”
Cậu ấy nghiêng , đuổi theo mắt tôi.
Tôi hơi nghiêng người.
Cậu ấy lại bước sang một bước.
Cuối , cậu ấy không nhịn được xoa tôi:
“Sao không nhìn tôi?”
Sao mà nhìn được cơ !
là khó xử thật!
Cuối cậu ấy giữ lấy tôi, cúi xuống nói:
“Vậy để tôi xem, hoa khôi của viện trông thế ?”
Khoảnh khắc mắt tôi gặp , tim tôi đập thình thịch như bung khỏi lồng ngực.
Nếu cậu ấy lại gần thêm chút nữa,
chắn sẽ thấy nhịp tim của tôi.
Hơi thở của hai người giao thoa, tôi không kìm được tiếng:
“… cái đó…”
Nhưng lại một giọng nói đầy giận dữ:
“Hai người đang làm gì vậy?”
Quay lại, tôi thấy Chu .
mắt anh ta chăm chú vào khuôn mặt đỏ bừng của tôi, trông như tôi vừa phản bội anh ta vậy.
Không khí đẹp đẽ ngay lập tức bị anh ta phá tan tành.
Ahhh! là xui xẻo!
Tôi không để ý tới anh ta, quay lại nói Cận Dã:
“Cậu về đi. Sắp đóng cửa ký túc rồi.”
Cận Dã treo gói đồ ăn vặt vào tay tôi:
“Ngày mai là ngày tiên huấn luyện quân sự, tôi sẽ đợi cậu dưới lầu để ăn sáng.”
Chu như cuối tìm được cơ hội để xen vào, nói Cận Dã:
“Tô Đường không ăn đồ ngọt buổi tối.”
Không biết anh ta đang cố tỏ vẻ gì nữa.
Cận Dã hơi nhướn mày, nháy mắt tôi:
“Ồ, sao tôi thấy có tiếng chó sủa nhỉ?”
Tôi đáp:
“Cậu không nhầm đâu.”
Chu tức đến tái mặt.
Cận Dã chuyển nhìn sang anh ta, giả vờ như bây giờ mới thấy, biểu cảm đầy khoa trương:
“Ồ, đây chẳng bạn phòng của tôi sao?”
“Thế , tối thế mà ngoài thú nhận tội lỗi ?”
Tôi chào tạm biệt Cận Dã rồi quay vào .
Chu dường như chạy theo tôi nói gì đó,
nhưng ngay giây tiếp theo, đã bị Cận Dã quàng tay qua cổ:
“Sao? Sợ ký túc xá đóng cửa nên đặc biệt đến tìm tôi ? Anh bạn, cậu là chu đáo đấy.”
“Vậy được, tôi miễn cưỡng nể mặt cậu lần . Về thôi.”
13
Không ngờ hôm ấy ở dưới lầu lại bị chụp ảnh rồi đăng tường thổ lộ.
“Không ai ship Cận Dã khoa Quản trị Kinh doanh và Tô Đường khoa Máy tính ? Siêu ngọt luôn!”
“Cảm giác như cảnh phim thần tượng bước đời thực ấy!”
“Cận Dã là kiểu anh chàng ngông nghênh ngầu ngầu, tôi cứ nghĩ cậu ta là tay chơi sát gái, ai mà ngờ? Bên cạnh cậu ta ngoài Tô Đường chẳng có một con muỗi cái !”
“Hôm ấy Tô Đường mang trà sữa cậu ta, anh chàng gặp ai cũng cười toe toét như không tiếc cái mặt. Trông là giá trị bằng không!”
“Có vẻ như Cận Dã cứ bám theo Tô Đường mãi, vậy mà họ vẫn chưa ở bên .”
“Cậu không hiểu rồi, sự kéo co giai đoạn mập mờ quyến rũ hơn là ở bên đấy!”
“Cũng hay mà, chưa chính thức, vậy tôi vẫn có thoải mái ngắm nhan sắc thần thánh của cậu ấy.”
…
Và thế là kỳ huấn luyện quân sự, tôi và Cận Dã bỗng có thêm một loạt fan ghép cặp.
Nằm trên giường, cậu ấy gửi tôi một tin nhắn thoại.
Không để ý, tôi bật loa ngoài.
“Vậy thì, bạn Tô Đường, cậu thích gương mặt của tôi ?”
Ba người bạn phòng vừa mở cửa bước vào liền khựng lại.
Ngón chân tôi cũng bắt gãi xuống sàn rồi.
Một lúc sau, các cô ấy đồng loạt bùng nổ:
“Tôi là người, không chó!”
“Nữ thần lạnh lùng và anh chàng mạnh dạn, là cặp đôi hoàn hảo.”
“Hai người trông như lão làng đầy kinh nghiệm, mà thực chất lại ngây ngô không chịu nổi, dễ thương chết!”
Tôi giải thích:
“Chưa ở bên .”
Tại sao ?”
“Chẳng lẽ cậu không thích cậu ấy?”
Thích là gì?
Là trái tim đập nhanh, lúc cũng gặp cậu ấy?
Là khi ở sân bóng rổ, cậu ấy nhìn quanh tìm tôi, lấy chai nước khoáng trên tay tôi, ngón tay chạm thoáng qua?
Là khi tôi bị tụt đường huyết, cậu ấy nhét viên kẹo vào miệng tôi, vị đào trắng từ từ tan trên lưỡi?
Hay là tấm lưng ấm áp cõng tôi xuống núi đêm thu?
14
Có lẽ cũng vì thấy bài viết đang được chú ý, Chu chặn tôi lại sau khi tôi tan .
“Tô Đường, ta nói chuyện chút đi.”
“Tôi không nhớ giữa ta gì để nói.”
Như chợt nghĩ đến điều gì, tôi cũng bắt chước cậu ta, rút một xấp tiền nhét vào tay cậu ấy:
“Cậu đi đi, đừng tốn công sức vào tôi nữa.”
Cậu ấy sững người.
Khi tôi quay lưng lại, cậu ấy nắm lấy cổ tay tôi:
“Tô Đường… chuyện trước đây, tôi xin lỗi cậu.”
“Dù sao ta cũng lớn , đừng làm căng như thế, được không?”
Tôi mạnh mẽ giật tay lại, vẻ mặt đầy khinh miệt:
“Chu , cậu làm ơn dừng lại được không?”
“Bỏ bạn gái của cậu sang một bên đến tìm tôi, là định đeo bám tôi đến chết ?”
Cậu ấy mấp máy môi, như không biết phản ứng sao:
“Cô ấy không bạn gái của tôi…”
Tôi lạnh lùng nhìn cậu ấy:
“Nói thế mà cậu tin được ?”
“Xin lỗi, nhưng có tôi một cơ hội để bù đắp không?”
“ ta có làm… làm bạn.”
Tôi trả lại từng chữ mà cậu ấy đã nói tôi trước đây:
“Chu , cậu không nghĩ rằng tôi thiếu cậu làm bạn đâu, không?”
“Vậy thì…”
Tôi thẳng thừng từ chối:
“Không gì cả, vậy nên biến đi, được không?”
Tôi không cần bất kỳ lời giải thích . Phản ứng bản năng của một người chính là thái độ thật của họ dành bạn.
Dù trước đây từng tốt thế đi nữa.
Mối quan hệ giữa tôi và Chu đã chấm dứt vào mùa hè năm ngoái.
Mặt cậu ấy tối sầm, nắm chặt tay thành nắm đấm.
tôi, không ngoảnh lại dù chỉ một bước.
Ở góc rẽ, tôi nhìn thấy Tô Mộng.
Lướt qua , mắt cô ta đầy hiểm độc:
“Tô Đường, ngày tốt đẹp của cậu sắp kết thúc rồi.”
15
Rất nhanh tôi đã hiểu ý nghĩa câu nói đó của cô ta.
buổi gặp mặt mà cô ta cố tình sắp đặt.
Cô ta dùng giọng điệu giả vờ hiền lành thường thấy để nói lời cay nghiệt nhất:
“Nhà Tô Đường phá sản rồi, nhưng cô ấy cũng giỏi thật đấy, ở quê một năm mà vẫn thi đậu Đại Kinh Đô.”
“Nhiều người đòi nợ như thế, cô ấy là một cô gái nhỏ, chắn sống rất khổ sở, không?”
Tôi thấy tiếng bàn tán xì xào đám đông:
“, vậy cô ấy ở quê, lại trông thế , bị người ta đòi nợ rồi, không?”
“Không cần đoán cũng biết, chắn là không trắng nữa.”
“Không , vậy cô ấy quen Cận Dã kiểu gì? Anh chàng đó rất thích cặp đôi cơ mà!”
“Thích gì mà thích, cô ấy chẳng khác gì xe buýt công cộng.”
“Bỗng nhiên thấy tội Cận Dã, bị lừa mà không biết.”
“Wow, Tô Đường, kể thử xem làm sao mà cậu đối phó được người đòi nợ mà không sứt mẻ gì thế?”
“Là con gái, tôi cũng hỏi đấy.”
Tô Mộng tiếng khiêu khích.
Tôi siết chặt lòng bàn tay, rồi mỉm cười:
“Người đòi nợ? Sao tôi không biết nhỉ?”
“Cậu biết rõ chuyện của tôi như thế, chẳng lẽ cậu cũng ở quê sao?”
Cô ta ngớ người.
Cô ta chắn nghĩ tôi sẽ như lần trước, tự tay phơi bày vết thương của mình để chứng minh.
Nhưng nếu tôi làm vậy, dù chứng minh được, tôi cũng rơi vào cái bẫy tự chứng minh, khiến mọi thứ càng rối rắm hơn.
Vì thế, tôi quyết định, ai nói người đó đưa bằng chứng.
Tôi bình tĩnh nhìn cô ta:
“Vậy nếu cậu nói thế, chắn có bằng chứng, không? Đưa tôi xem thử, tôi cũng cách dựng chuyện mà không có căn cứ.”
Tôi đang đánh cược.
Cược rằng cô ta liệu có biết thêm điều gì không.
Trước câu hỏi của tôi, mắt chú ý của người xung quanh,
cô ta bối rối lảng tránh:
“Phim truyền hình đều diễn thế cả mà, tôi chỉ hỏi bâng quơ thôi, cậu sẽ không giận ?”
Tôi vung tay tát thẳng vào mặt cô ta.
“Phim truyền hình cũng diễn như vậy, miệng hôi bị tát, cậu sẽ không giận ?”