Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi một máy cũ trên mạng, ngờ lúc nhận hàng thì lại là mẫu mới ra lò.
Tôi mở máy ra, phát hiện hình là ảnh của tôi, mật khẩu đăng nhập lại chính là sinh của tôi.
Đang lúc tôi còn nghi ngờ không có phải đó lén tặng tôi bất ngờ hay không…
Thì người bán gọi tôi liên tục:
“Chị ơi! Tôi gửi nhầm rồi, cái đó là máy mới anh tôi vừa !”
“Không phải cái định bán cho cô đâu, aaa anh tôi mà là giết tôi mất!”
“Cô có thấy cô xinh đẹp trong hình không? Đó là chị dâu của tôi, anh tôi siêu mê cô !”
“Vì yêu thuần khiết của anh tôi, làm ơn trả lại máy giúp tôi được không?”
1
máy tôi dùng suốt bốn năm đột nhiên lăn đùng ra chết máy, sửa kiểu gì cũng không được.
Không còn cách nào khác, tôi buộc phải máy mới, mà lương thì về, ngân sách lại eo hẹp.
Cân nhắc đủ kiểu, tôi quyết định máy cũ cho tiết kiệm mà vẫn xài ổn.
Cày nát chợ đồ cũ online suốt bốn , cuối cũng được một hợp ý.
Vừa vừa túi tiền, mà người bán lại còn thân thiện. Bạn đang đọc truyện tại TruyenDeCu.[com], rất mong được ủng hộ từ các bạn
Muốn tiết kiệm thêm tí nữa, tôi giả vờ hỏi han thăm dò đôi chút.
Rồi hồi hộp rút “dao diệt rồng” ra mặc : “ Anh ơi, 1500k được không ạ?”
Người nghèo dũng chém giá mạnh tay, hy vọng gặp được người tốt bụng.
Tôi chuẩn tinh thần chửi ngược, chặn, mang lên group bóc phốt…
dè bên kia trả lời ngay: “Được luôn, free ship cho bạn nhé.”
Mẹ ơi, con thật gặp được thần tiên rồi!
Tôi động rơi nước mắt, đối diện cái avatar mặc định của người bán mà liên tục gửi nhắn nịnh nọt:
“Anh đẹp trai phát tài phát lộc”,
“Anh đẹp trai muốn gì được nấy”,
“Anh đẹp trai tốt bụng như thế nhất định sẽ thành công”,
“Anh đẹp trai trúng số độc đắc, lên chức tăng lương, sinh tám con, người thương đáp lại .”
Những đầu không được trả lời, đến dòng cuối thì bên kia mới nhắn lại: “Xin nhận lời chúc.”
Quả nhiên cũng mong trúng số và phát tài!
Tôi cũng vậy.
Tôi thanh toán ngay lập tức và điền địa .
Người bán nhắn lại: “Mình thành phố, bạn tiện đến lấy không?”
“Tôi lấy được mà.”
Một lúc sau anh mới trả lời: “Xin lỗi nhé, tự nhiên gọi đi công tác , không giao cho bạn được.”
Tôi liền nói: “Không sao, tôi tự đến lấy cũng được. Bạn ở đâu?”
Anh có vẻ hơi cảnh giác, không chịu nói địa .
trả lời: “Xa lắm, mai mình nhờ người nhà gửi qua shipper cho bạn nha.”
Trưa hôm sau tôi không có tiết học, vừa về đến nhà thì máy được giao đến.
Tôi hí hửng mở ra, nụ cười lập tức đông cứng lại trên mặt.
Có gì đó sai sai…
Sao máy lại là màu vàng hồng? Rõ ràng cái tôi là màu xám mà?
Nhìn kiểu dáng thì… đây là mẫu laptop mới nhất của hãng luôn . Giá ít nhất cũng mười lần máy cũ mà tôi !
Tôi lật đi lật lại xem kỹ, kịp hiểu gì thì tay vô ấn vào nút nguồn.
Màn hình bật sáng ngay tức khắc.
Một gương mặt quen thuộc đập thẳng vào mắt tôi.
Tôi chết sững.
Đó là… ảnh của chính tôi.
Tôi đang đứng dưới tán hoa anh đào, tay cầm kem, miệng cười vẫy tay về phía trước, má lúm lộ ra nhẹ nhàng.
Nhìn quần áo thì chắc hồi đó tôi còn học cấp ba.
Rất trong trẻo và tràn đầy sức sống.
Không giống bây giờ – đi làm, sống như cái xác không hồn.
Trong lòng tôi trào dâng một câu hỏi lớn: Tại sao trong máy của người lạ lại có hình của tôi?
trong lòng tôi lại dần dần hiện lên một khả năng khác:
Liệu đây có phải là món quà bất ngờ từ người thân hay bạn bè nào đó không?
Dù sao thì mấy hôm trước tôi cũng vừa đăng lên mạng xã hội than thở là đang cần máy làm việc, vậy mà nó lại hỏng đột ngột.
Nghĩ đến đây, tôi nhìn chằm chằm vào ô nhập mật khẩu, thử gõ sinh của mình vào.
Một giây sau – máy thật mở ra.
Ồ, hình cũng là ảnh của tôi luôn. Ba p c da ng ye u
máy gần như từng được sử dụng, không có phần mềm nào được cài đặt.
có mỗi hình là thay đổi.
Suy đoán trong lòng tôi càng lúc càng rõ ràng.
Tôi vội vàng cầm điện thoại lên, định nhắn xác nhận với người bán xem là gửi cho tôi món quà .
Quà giá trị thế , tôi còn muốn lần sau có dịp mà đáp lễ đàng hoàng.
vừa mở điện thoại ra thì nhắn từ phía người bán tới tấp nhảy lên.
2
“Chị ơi, xin lỗi! Tôi gửi nhầm rồi, đó là cái máy mới mà anh trai tôi mới !”
“Không phải cái định bán cho chị đâu, aaa nếu anh tôi mà thì đánh chết tôi mất!”
“Chị gì ơi, chị có ở đó không? Thấy thì trả lời tôi với!”
“Van chị luôn đó, tôi là người gửi hàng giùm anh trai, hai cái máy đặt cạnh nhau, tôi lúc đó mới ngủ dậy còn ngái ngủ nên cầm nhầm mất rồi hu hu hu.”
“Chị có thấy cô xinh đẹp trên hình không? Đó là chị dâu ruột của tôi đó! Anh tôi mê chị lắm, một không thấy ảnh là buồn luôn.”
“Vì yêu thuần khiết của ảnh, làm ơn trả lại máy giúp tôi được không?”
Tôi lặng người.
Cái “người yêu” trong hình … còn là mình có bạn trai nữa cơ mà.
Rồi tôi tự trấn an bản thân.
Tôi cũng không đến nỗi tệ, có khi bức ảnh đó từng được người ta đăng lên mạng, trở thành ảnh phổ biến rồi người bán lấy làm hình cũng nên.
Còn vụ mật khẩu sinh nhật, trên đời có bao nhiêu người sinh với tôi – chắc cũng là trùng hợp thôi.
Sau một hồi suy luận như phim trinh thám, tôi lại thấy mấy lời của người bán trẻ con đến mức đáng yêu.
đòi lại cái máy mà bày ra nguyên một màn lâm li bi đát.
Kiểu chắc có học sinh tiểu học mới nghĩ ra nổi.
Tôi nhanh chóng trả lời: “Được, tôi sẽ gửi lại máy cho bạn.”
là họ gửi nhầm, phản ứng đầu tiên của tôi là phải trả lại ngay.
Tôi chẳng hề do dự.
Vì tôi sợ nếu lâu quá, bên kia nôn nóng quá mà đi báo công an thì phiền toái lắm.
Tôi vừa mới thi đỗ vào biên chế giáo viên, công việc còn thật ổn định, không muốn dính rắc rối gì .
Bên kia thấy tôi đồng ý trả lại máy, lập tức gửi hàng loạt ơn kèm emoji khóc lóc.
Cũng không tôi phải vất vả gì:
“ ơn anh nha, anh là người tốt thiệt !”
“Tôi lát nữa sẽ đến trước trung tâm thương mại gần Trường Tiểu học Phụ, chắc gần nhà anh đó. Gặp nhau ở đó được không? Anh tới thì gọi tôi nha!”
“Được.”
Tôi gật đầu, ôm máy xuống nhà, chạy đến trung tâm thương mại.
nhìn quanh khắp trước cổng vẫn không thấy giống mô tả, tôi đang định rút điện thoại ra gọi…
Thì bất ngờ thấy học sinh lớp mình – Tần Thư Phàm.
Nó đang cúi đầu nhìn cái đồng hồ thông minh trên tay, miệng lẩm bẩm điều gì đó, chân dậm xuống đất liên tục, trông cực kỳ căng thẳng.
Vừa thấy nó, tôi lập tức nhớ lại chuyện xảy ra sáng nay trong giờ ra chơi.
Thằng bé rón rén tiến lại gần hỏi tôi: “Cô Linh ơi, cô có bạn trai ạ?”
Tôi ngẩn người một chút, rồi thật thà lắc đầu:
“ có.”
Nghe xong, nó vỗ tay cái bốp, kéo thêm một bạn trong lớp – Lục Mẫn Mẫn, hai ngẩng đầu nhìn tôi, gương mặt vô nghiêm túc:
“Cô Linh ơi, có hai lựa cho cô…”
Nói đến đây nó ngập ngừng, vò đầu bối rối, lục trong túi ra một tờ giấy nhỏ, lướt mắt qua vài dòng rồi ngẩng lên tiếp tục:
“Một là cô làm chị dâu của , hai là cô làm dì của bạn , cô đi… được không ạ?”
Tôi thực … không hiểu nổi mấy đứa nhỏ đang nói cái gì luôn á!
Tôi chợt nhớ ra — Tần Thư Phàm chính là trai của Lục Mẫn Mẫn.
Lúc , Lục Mẫn Mẫn cũng luống cuống huơ tay hùa theo: “Đúng rồi đúng rồi cô Linh ơi, anh họ vừa đẹp trai vừa dịu dàng, cao lắm, cao tận 1m90 luôn, ảnh là cảnh sát đó, dáng người siêu đẹp luôn…”
Tôi dở khóc dở cười, thì ra hai đứa nhóc đến mai mối cho tôi.
tôi cũng không tâm mấy lời ngây ngô của học sinh lớp Ba.
Tôi giơ hai ngón tay lên, đùa lại: “Vậy cô cũng cho hai hai lựa nhé — một là bài tập đôi, hai là bài tập ba. cái nào nào?”
Vừa nghe đến “bài tập đôi”, hai gương mặt hớn hở bỗng đông cứng.
Tần Thư Phàm rõ ràng hoảng thấy rõ, mặt nhỏ xíu méo xệch.
Cậu bé vội kéo tay Lục Mẫn Mẫn bỏ chạy, không ngoái đầu lại.
Nghĩ lại chuyện lúc đó, tôi hơi rùng mình một chút. Bạn đang đọc truyện tại TruyenDeCu.[com], rất mong được ủng hộ từ các bạn
Tần Thư Phàm đúng kiểu “máy phát thanh mini”, mồm miệng lanh chanh lắm, tôi sợ lát nữa nó lại chạy đến bắt tôi “chị dâu” hay “dì” nữa thì mệt.
Hồi còn đi học, học sinh sợ gặp thầy cô ngoài đường.
Giờ làm giáo viên rồi, tôi lại sợ gặp học sinh ngoài đường.
Tôi quay lưng đi không do dự, ngẩng đầu 45 độ nhìn trời, rồi lại cúi nhìn mũi chân mình.
Giả vờ không thấy gì .
Kết quả — càng sợ điều gì thì điều đó càng tới.
“ cờ quá cô Linh ơi!”
Tần Thư Phàm vẫn nhìn thấy tôi.
Nó vừa vẫy tay vừa cắm cúi chạy về phía tôi, bước chân nhỏ lạch bạch.
“ cờ ghê á cô Linh!”
Rồi giọng nó bỗng nhỏ xuống, nghe đầy căng thẳng: “Cô không phải đang chờ bạn trai chứ…?”
“……”
Tôi bóp trán bất lực.
Nhìn nó một lúc, tôi nhận ra nó đi một mình, không có người lớn đi .
Nhìn đồng hồ, hơn 7 giờ rưỡi tối. Dù là mùa hè trời cũng tối gần hết rồi.