Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
2
Phó Dẫn một tay xách rượu, một tay cầm thịt , .
Nghĩ việc sắp chẳng lo chuyện ăn uống, tôi vui hẳn .
tầng hầm để xe, Phó Dẫn vừa cất xong lại bảo: “Còn một thứ quên mất, em đợi chút.”
Tôi gật đầu, ngồi ghế phụ.
giác như có sợi lông bay mắt, tôi soi gương chiếu hậu mãi mà không gắp ra được.
Chợt nhớ đây tôi có để một cái gương nhỏ xe của Phó Dẫn.
Tôi mở tấm che nắng, ở mặt sau quả nhiên có gương… cả một thỏi son.
Là YSL, màu đất, phong cách trưởng thành, một tông màu mà tôi chưa từng thử bao giờ.
Tôi lặng lẽ đặt lại thỏi son chỗ cũ.
Phó Dẫn cũng vừa quay lại.
“À, nhớ giúp em ơn nội nhé.”
không biết tôi Phó Dẫn chia tay, nên lần nào cũng gửi tôi nhiều ăn. Tôi cũng vẫn mua đặc sản mỗi năm để nhờ anh mang .
“Nếu muốn ơn, chi bằng tự mình nói.”
Phó Dẫn cài dây an toàn, nhìn thẳng tôi.
“Tôi…” Tôi nhất thời không biết nói gì.
Phó Dẫn nghiêng lại gần: “Dây an toàn.”
Tôi lại ngửi mùi hương nhựa thông dễ chịu từ anh.
đầu không kìm được mà nhớ lúc chúng tôi từng thân mật.
Mùi nhựa thông sẽ đậm hơn khi nhiệt độ cơ thể tăng .
“ ơn.”
Tôi thoáng phản ứng chậm một nhịp, mặt cũng hơi đỏ .
May mà xe tối, anh không rõ.
Phó Dẫn đưa tôi nhà luôn.
Tôi lầu, cô bạn thân Lục Điềm Điềm đang đứng cửa chờ.
“Nhễm Nhễm, đâu vậy, nhắn mà không trả lời?”
Tôi mới phát hiện điện thoại mình tắt nguồn.
“ qua nhà Phó Dẫn ăn cơm.”
Điềm Điềm nghe xong mắt sáng rực: “Hai quay lại à? CP ship cuối cùng cũng thành sao?”
Tôi ra hiệu bảo cô lại giúp cầm : “Không , là nội anh gửi ít ăn, qua lấy, tiện ăn cơm luôn. Mà làm gì?”
Điềm Điềm nói là qua tìm tôi tán gẫu.
Tôi vừa nghe cô kể chuyện công , vừa cất ăn tủ lạnh.
một nửa mới phát hiện bên có thêm một lọ sốt ớt.
Thì ra thứ Phó Dẫn nói quên lấy lúc nãy chính là cái này.
Điềm Điềm tò mò: “Cái gì đây?”
“ là sốt anh tự làm. đây lúc chán ăn, ăn với cơm là hết bay một bát.”
“Ồ, có lần đăng trên vòng bạn bè là không muốn ăn, nên anh âm thầm làm không?”
Có thể lắm.
Phó Dẫn tuy bề ngoài lạnh lùng nhưng tinh tế.
đây anh hay nói tôi ăn nhiều mà chẳng béo , càng hăng say làm đủ món ngon tôi.
Khi tôi chán ăn, anh lo mức bản thân cũng ăn không ngon. Tôi nói muốn ăn gì, anh đều sẵn sàng nấu.
“ với Phó Dẫn, có còn khả năng không đấy?”
Điềm Điềm tôi cầm lọ sốt ngẩn , liền hỏi.
“… là không còn đâu.”
Dù sao thì anh có thể sắp bị điều .
Trên xe còn có thỏi son, anh cũng có mới.
Huống chi, mẹ anh vẫn không ưa tôi.
Tôi Phó Dẫn quen nhau công việc.
Hai năm , anh từ tổng công được điều chi nhánh của chúng tôi.
Lúc đầu, tôi cũng không mấy để ý.
Dù ngoại hình anh quả thật thu hút, nhưng với một mù mặt như tôi, diện mạo không quan trọng lắm.
Phó Dẫn giỏi chuyên môn. Ban đầu vì còn trẻ, mới nên bị nhân viên cũ gây khó dễ, nhưng nhờ năng lực quản lý xuất sắc tầm nhìn nhạy bén, anh giúp công tăng gấp đôi doanh thu.
Anh còn cải tổ lại bộ máy tổ chức sắp xếp công việc vốn rối ren.
Không thể không nói, tôi thích ông sếp này.
Ít nhất thì từ khi anh , những bất công khối lượng công việc mà tôi từng phản ánh nhiều lần, cuối cùng cũng được giải quyết.
Tôi cũng lâu không tăng ca.
Nhưng mắt tôi, Phó Dẫn vẫn luôn là vị sếp cao cao tại thượng, giác không thuộc cùng một thế giới với mình.
một lần công tổ chức team building, không biết phòng nhân sự nghĩ gì mà lại chọn… chơi ở một nông trại.
Tôi hơi khó hiểu.
Nhà ngói, nền xi măng, chẳng khác gì quê nội tôi ở nông thôn.
Chẳng có gì đặc biệt cả.
Công khác tổ chức team building thì sang chảnh hết mức — nào là du thuyền, tiệc rượu, cùng lắm cũng buffet hay quán hải sản.
Còn công tôi… nấu ăn mà còn dùng bếp củi.