Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
“Chẳng mẹ vì tốt con ? Nếu không vì con, mẹ có khổ sở mức không?”
Tôi mở điện thoại, hiển thị đoạn tin nhắn trò chuyện của dì tôi .
Dạo gần đây, dì xem tôi như người nhà, chuyện tâm sự tôi – người đứng sau blogger.
Từ nói xấu mẹ tôi việc mắng mỏ nhà Đàm Đàm, không ai thoát khỏi miệng dì .
Mẹ tôi thoáng ngơ ngác.
Tôi nói:
“Người như dì – ngoài mặt một kiểu, sau lưng một kiểu – chỉ có mẹ mới bênh được.
Tiếc là người ta cảm kích , chê mẹ là loại lo chuyện bao đồng vô dụng kia kìa.”
Tôi lắc điện thoại, mở đoạn ghi âm nói dì gửi tôi.
dì tôi vừa phát , dì liền lao định cướp điện thoại.
Đáng tiếc, dì thấp bé, chẳng tới được.
Dì ta trừng mắt, gằn lại:
“ mày lấy ở ?”
Tôi mỉm cười:
“Xin lỗi nha, quên chưa nói – mà ngày nào dì gửi tin nhắn , chính là cháu đấy.”
Sắc mặt dì tôi như sét đánh ngang tai, bám lấy tay họ mới đứng vững.
Đoạn ghi âm vừa kết thúc.
Tôi nhìn dì , nói:
“Dì nói cháu là đứa trộm nhà của con trai dì , nói nhà cháu là ‘loại vô dụng không vực dậy nổi’, nói mẹ cháu là người nhẹ dạ cả tin dễ bị lừa…
Dì à, cháu đúng là đánh giá thấp khả năng bịa chuyện của dì rồi đấy. Dì nên đi viết tiểu thuyết , năng thế cơ mà.”
Sắc mặt dì tôi ngày càng trắng bệch, chỉ có thể yếu ớt cãi lại:
“Cháu đang nói linh tinh! Cháu cố tình ly gián, bịa đặt!”
Dì ta định nắm tay mẹ tôi, nhưng mẹ tôi đã tránh :
“Chị đừng nghe nó nói bậy, có thể nghĩ chị như …”
Tôi chỉ đứng một bên, lặng lẽ nhìn họ diễn vở tuồng của riêng .
Mẹ tôi quay sang tôi, trong mắt là sự hoang mang và ăn năn – suốt bao năm qua, tôi chưa từng mất tĩnh như .
Chỉ tiếc rằng, hối hận… đã quá muộn rồi.
Tôi quay đi, nói lạnh lùng:
“Nếu không có chuyện nữa mời mọi người đi . Sau đừng tới nữa.”
Mẹ tôi luống cuống:
“Tân Tân, mẹ…”
“…Mẹ có biết không? Đã gần hai mươi năm rồi mẹ chưa từng gọi con là ‘Tân Tân’.
Từ giờ không cần gọi nữa.”
Mẹ tôi sự cương quyết trong mắt tôi, biết chuyện không đường lui, chỉ biết buông tay bất lực.
Dì tôi vẫn lải nhải mắng mỏ, họ sức bênh vực.
Tôi không chịu nổi nữa, đuổi hết ngoài.
Trong camera giám sát, tôi mẹ tôi tát họ và dì tôi mỗi người một bạt tai.
Dì tôi như phát điên, túm lấy tóc mẹ tôi không buông, cả hai lao vào nhau cấu xé.
Ba tôi và họ đứng bên cạnh không can nổi.
tôi, chỉ nhìn qua màn hình giám sát, thở dài một tiếng:
Một màn… chó cắn chó, thật đã mắt.
Dì tôi bắt đầu nhắn tin tôi mỗi ngày, nội dung đều là cầu xin tôi nói vài lời tốt đẹp trước mặt gia đình Đàm Đàm.
Tôi hoàn toàn không phản hồi.
Tôi biết rõ, dì tôi chỉ là đang nhắm tiền của nhà Đàm Đàm, nghĩ rằng sau khi Đàm Đàm gả qua, đống tiền đó sẽ thuộc về họ.
Mấy ngày nay, tôi đã một video kể lại toàn bộ những chuyện tôi từng trải qua liên quan dì .
Tôi viết hết tất cả, video hiện đã vượt mốc một triệu lượt thích.
Cư dân mạng thi nhau để lại luận: nếu họ có một dì như thế, chắc đã cầm dao xử lý từ lâu.
Tôi đang cười nghiêng ngả trước những luận đó, bỗng xuất hiện một điệu không hợp tông.
Dì tôi ngang nhiên dùng chính của để luận dưới video:
【Biết nói thật ? mấy người biết là sai? Biết con bé đó khiến giận? lại chỉ muốn một căn nhà con trai thôi mà, có sai ?】
Tôi định phản bác đã có không ít người thay tôi lên tiếng rồi:
【 không chính là dì trong chuyện đấy chứ? đồng cảm kẻ gây hại thế?】
【 đang nói chuyện dùng nhà của cháu gái để lừa con gái nhà người ta cưới con trai nghèo khổ của đấy à? Đúng là tội nghiệp thật.】
【Không cam tâm nhìn con người khác giỏi hơn con nên tìm mọi cách đè ép. Tôi chịu, không thể như được.】
……
Có lẽ dì tôi tức mức không kiểm soát nổi, liền từng một cãi lại hết.
Tôi thẳng tay ghim luận của dì lên đầu, để càng nhiều người .
Đây chẳng là điều dì muốn – “được quan tâm chú ý”.
【Dì à, giờ dì vẫn không sai ?