Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

7

Khi đang đợi ở hậu trường, tôi lại nhớ đến lời nhắc nhở của anh tôi.

Tôi âm thầm suy làm sao để sớm nói với Lục Gia Lễ rằng tôi sẽ không ở bên anh ấy.

Sau buổi diễn tập, Trình Vãn Tang đến còn nhanh hơn cả Lục Gia Lễ.

Cô ta thậm chí thay trang phục diễn đã vội chạy tới chặn tôi cửa nghỉ.

“Cô Trì thủ đoạn giỏi thật đấy, có thể khiến anh Gia Lễ cắt đứt quan hệ với bố mẹ.”

Tôi không hiểu ý cô ta nên quay người đi, cô ta bất ngờ túm lấy tay tôi, móng tay nhọn đ.â.m vào vết thương đã đóng vảy của tôi.

“Trì Ngâm, nếu cô đã rời đi tại sao không đi thật xa đi!”

“Rõ ràng tôi sắp ở bên anh Gia Lễ rồi, tôi đã ở cạnh anh ấy lâu nay…”

nói hết , một bàn tay với các đốt ngón rõ ràng kéo cô ta ra.

“Trình Vãn Tang, đừng chạm vào cô ấy.”

Lục Gia Lễ với vẻ tức giận vệ tôi đứng sau lưng anh.

“Anh Gia Lễ, không như anh đâu, là bác gái…” Trình Vãn Tang ra vẻ ấm ức giải thích.

“Đừng nhắc đến bà ấy tôi, tôi thấy ghê tởm.”

“Cô đi hỏi bà ta xem, bố mẹ cô và bố mẹ tôi đã làm những chuyện tốt đẹp gì đi!”

Cuối cùng, Lục Gia Lễ ghé sát tai Trình Vãn Tang nói mấy , sắc cô ta lập tức trắng bệch rồi rời khỏi hậu trường.

“Bị dọa sợ à?” Lục Gia Lễ lấy khăn giấy lau vết thương đang rỉ m.á.u của tôi.

Tôi ngước lên nghi hoặc: “Anh đã nói gì với Trình Vãn Tang mà khiến cô ta phản ứng như vậy?”

Dưới đèn, đáy mắt Lục Gia Lễ lên tia sáng, anh cười rồi lấy một miếng băng cá nhân trong túi ra dán lên vết thương cho tôi.

“Không có gì quan trọng đâu, Ngâm Ngâm không cần để tâm.”

vẻ nghiêm túc của anh, lời tôi nói lại một lần nữa bị nuốt vào lòng.

Mấy ngày sau , Lục Gia Lễ cứ bám lấy tôi.

Tan học, vừa ra khỏi lớp đã thấy anh đứng đợi ngoài cửa, về đến nhà lại thấy anh tựa vào cửa nhà tôi.

Nhưng mỗi khi tôi nói ra , anh lại nhanh chóng đổi chủ đề.

Ngày nào cũng vòng vo với Lục Gia Lễ, khiến tôi mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.

Đúng lúc dì gọi điện tôi và Từ Thời Hành về nhà ăn cơm cuối tuần.

Tôi thuận tiện “thoát thân”, trở về nhà để thở một chút.

Cậu tôi nói với tôi rằng bố tôi sắp mãn hạn tù, hỏi tôi thế nào.

Dù chỉ là sai lầm trong cơn say, nhưng nỗi gây ra là thứ tôi không giờ quên được.

tôi im lặng hồi lâu, khẽ xoa đầu tôi:

“Đừng ép bé, sống cùng chúng ta thế này là được rồi.”

Cậu không nói gì, đứng dậy ra ban công hút thuốc.

Anh tôi ít khi nghiêm túc, nhưng lúc này lại rất trịnh trọng: “Ngâm Ngâm, em đã là người lớn, lựa chọn thế nào là quyền của em. Nhưng bất kể em chọn gì, anh cũng sẽ luôn vệ em.”

Gặp mắt dịu dàng của dì, tôi gượng cười hai giây rồi nước mắt lã chã.

“Cậu, dì, anh… cảm ơn mọi người…”

Nói đến nghẹn ngào, tôi không thể cất lời.

Dì đứng lên ôm chặt tôi, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi nhiều lần.

Một lúc lâu sau tôi mới bình tĩnh lại.

Khi tôi vừa hẹn gặp Lục Gia Lễ để nói rõ rằng giữa chúng tôi không thể có tương lai, mẹ của anh – bà Minh Nguyệt – lại gọi đến .

“Cô Trì, tôi là mẹ của Gia Lễ. giờ chiều nay, gặp nhau tại hội sở Lâm Giang. Về tương lai của Gia Lễ, tôi mong chúng ta có thể trò chuyện một chút.”

Tôi chằm chằm hai chữ “tương lai”, rằng cuối cùng mình cũng đã làm đúng một lần.

năm là tôi yếu đuối, không dám lao ra vệ mẹ.

Lần này, Lục Gia Lễ, rời xa anh chính là cách tôi vệ anh tốt nhất.

Khi đẩy cửa , gió sông lạnh lẽo luồn vào tôi.

Minh Nguyệt ngồi trên ghế sofa cạnh cửa sổ sát đất, ngẩng đầu mỉm cười với tôi.

“Trì Ngâm, ngoài đời cô còn xinh hơn trong ảnh.”

“Ngồi đi, nếm thử bánh hạnh nhân ở đây xem, Gia Lễ từng nói cô rất thích món này.”

Tôi đĩa bánh màu caramel, nhớ lại những lần tôi buồn ở Bắc Hoài, Lục Gia Lễ luôn mua bánh hạnh nhân cho tôi ăn.

Nhưng bây giờ, mùi ngọt ngào ấy chỉ khiến tôi buồn nôn.

Minh Nguyệt nhấp ngụm trà, bình thản: “Cậu cô dạy dỗ cô rất tốt, chỉ là… nghe nói bố cô năm sau sẽ được thả?”

Bà dừng lại, ngón tay khẽ vuốt mép ly.

“Với hoàn cảnh gia đình như vậy, nếu Gia Lễ ở bên cô, người ngoài sẽ bàn tán thằng bé ra sao?”

Tôi siết chặt khăn trải bàn, ren móc vào vết thương đóng vảy, đến tỉnh táo.

“Bố của Trình Vãn Đường làm trong ngành tòa án, có thể khiến bố cô kéo dài án phạt. Cô cũng không gặp lại ông ta, đúng chứ? Dù sao …” Bà đẩy qua một thẻ ngân hàng.

“Tất nhiên, nếu cô đồng ý đi du học, gia đình chúng tôi sẽ lo toàn bộ chi phí—”

“Bác ,” tôi cắt lời bà.

“Tôi sẽ không ở bên Lục Gia Lễ, tiền của bác tôi cũng không cần.”

“Tôi sẽ xin đi trao đổi nước ngoài vào năm sau, nhưng không vì những gì bác nói hôm nay.”

Tôi thẳng vào khuôn được chăm sóc kỹ lưỡng của bà, từng chữ một: “Còn về bố tôi, tôi tin luật pháp quy rất rõ ràng…”

Cửa “rầm” một tiếng đập vào tường. Lục Gia Lễ thở dốc xông vào, tóc tai quần rối tung.

“Đừng ép cô ấy. Hồi nhỏ các người không quan tâm đến tôi, giờ đột nhiên lại nhớ ra à?”

Chén trà của Minh Nguyệt đổ lật, nước trà loang ra thành vết bẩn kinh dị trên khăn trắng muốt: “Gia Lễ, nhất quyết vì gái của một kẻ g.i.ế.c người—”

“Thế còn bố mẹ?” Anh gằn .

“Khi cùng nhà họ Trình tráo vợ đổi chồng chơi trò đổi bạn đời, sao không xem bản thân có xứng làm người đàng hoàng không?”

Không khí đột ngột đông cứng.

Tôi lạnh toát cả người, đột nhiên nhớ tới nói của Lục Gia Lễ với Trình Vãn Đường: “Hỏi bố mẹ cô xem họ đã làm chuyện gì tốt đẹp.”

ra mối quan hệ giữa hai nhà chỉ là tấm màn che rách nát.

Môi Minh Nguyệt run rẩy:

“Gia Lễ, nghe ai nói—”

suite đêm Giáng Sinh, tiệc du thuyền… cần kể tiếp không?”

Lục Gia Lễ nắm lấy tay tôi kéo đi, chỉ để lại một : “Mẹ còn thấy Trì Ngâm không xứng với sao?”

Trong gương thang máy phản chiếu bóng tôi và anh.

Lục Gia Lễ bất ngờ ép tôi vào bức tường lạnh buốt, trán chạm vào hàng mi đang run rẩy của tôi: “Xin lỗi, Ngâm Ngâm. Chuyện năm anh Thời Hành đã nói với anh rồi, là anh có lỗi với em.”

Tôi siết chặt nhàu nát của anh: “Anh đã biết hết rồi mà sao không nói với em?”

“Ngâm Ngâm,” anh cười chua xót, hơi thở phả vào tôi.

“Anh thà để em mãi rằng anh là người ‘sạch sẽ’.”

Tôi nhắm mắt lại, nước mắt xuống mu bàn tay anh.

“Lục Gia Lễ, anh giờ là người bẩn cả.”

Ngoài hội sở mưa lất phất , anh cởi khoác khoác lên người tôi, còn mình chỉ mặc sơ mi.

“Bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Về nhà anh.”

Lục Gia Lễ ẩn chứa một tia kìm nén.

8

Căn hộ của Lục Gia Lễ nằm ở tầng cao phía Bắc thành phố, ngoài cửa sổ kính sát đất là cơn mưa xối xả, tiếng mưa đập vào kính như những nhịp trống mất kiểm soát.

Anh đóng sầm cửa lại, khoác bị vứt xuống sàn ở cửa ra vào.

“Em nói với mẹ anh là sẽ không ở bên anh—” Anh quay người áp sát tôi, mắt đỏ ngầu như nổi điên.

“Trì Ngâm, em dựa vào đâu mà thay anh quyết ?”

Tôi không còn đường lui, bị anh ép vào tủ giày ở lối vào.

Anh bất ngờ nắm chặt tay tôi, ép vào tường: “ năm em bỏ anh, bây giờ lại làm thế một lần nữa?”

em sẽ ra tù vào năm sau, ông ấy sẽ phát điên! Ông ấy sẽ tìm được em, rồi tìm thấy anh—” Tôi giãy giụa hét lên.

“Vậy cứ để ông ta đến!” Anh gần như bóp nát xương tôi, “Em tưởng anh sợ à?”

Tôi giơ tay đẩy anh ra, nhưng lại chạm vào gân xanh đang nổi lên bên anh.

Anh đột nhiên cúi đầu cắn lấy môi tôi, nụ dữ dội và cuồng nhiệt, mùi m.á.u tanh bùng lên trong miệng.

Tôi cắn anh, cấu anh, đến khi anh quá buông ra, khóe môi dính máu, bật cười lạnh: “Em đến cả đớn cũng không để anh gánh thay, dựa vào đâu nói là vì anh?”

Tôi ngã gục vào lòng anh, nước mắt không ngừng tuôn ra: “Lục Gia Lễ, em tận mắt thấy em đập c.h.ế.t mẹ em…”

Anh cứng đờ tại chỗ, đồng tử co lại.

“Em mơ thấy ông ấy sau khi ra tù, dùng chai bia đập vào đầu anh, giống hệt như khi đập mẹ em…”

Lục Gia Lễ quỳ xuống ôm lấy tôi, lòng bàn tay áp lên sau gáy tôi, khàn không thành tiếng: “Mùa đông năm em rời đi, ông nội anh phát hiện bị ung thư phổi.”

Tiếng mưa bên ngoài đột nhiên ngừng lại, tiếng nghẹn ngào của anh vẫn vang lên.

khi mất, ông luôn dặn anh đi tìm em.”

“Bà nội gắng gượng đến mùa xuân năm sau, vì quá lòng mà cũng ra đi.” Trán anh tựa vào vai tôi, “ năm cấp , anh luôn một mình.”

“Hôm trong buổi tụ họp, lần đầu tiên thấy em, đầu óc anh chỉ có một hỏi—”

“Trì Ngâm, sao em có thể không cần anh?”

Nước mắt của Lục Gia Lễ xuống xương quai xanh tôi, nóng rực đến bỏng rát.

Không biết từ khi nào mưa đã ngừng, trăng len qua khe rèm kéo kín.

Tôi đưa tay nâng anh lên, đầu ngón tay chạm vào sự lạnh lẽo ướt át.

Lông mi anh run mạnh, yết hầu chuyển động lên xuống: “Ngâm Ngâm…”

“Nhắm mắt lại.”

Anh ngoan ngoãn khép mi.

Tôi nhẹ nhàng lên môi anh, nụ mặn đắng, không phân biệt được là nước mắt của ai.

Anh cứng đờ một lúc, rồi bất ngờ đưa tay ôm lấy sau đầu tôi, sâu hơn, nhưng khi chạm vào đầu lưỡi tôi lại hoảng loạn rút lui, trán tựa vào tôi mà thở dốc.

Kéo đến nửa đêm hai người vẫn ăn, anh đi nấu cháo. Tôi đi loanh quanh, trong làm việc tìm thấy một chiếc hộp trên giá sách — mở ra là một chồng vé tàu.

Từ ga Bắc Hoài đến ga Hải Thành.

“Hôm em gọi điện xong, anh đã tra hết địa chỉ các trường cấp ở Hải Thành.”

Lục Gia Lễ không biết đã tựa vào khung cửa từ lúc nào.

“Hễ được nghỉ là anh lại đến Hải Thành tìm em, nhưng anh xui xẻo quá, từng gặp được em.”

Tôi lật những tấm vé tàu lại, phát hiện sau mỗi tấm đều chi chít dòng chữ “Ngâm Ngâm” — có những dòng viết mạnh đến nỗi gần như đ.â.m thủng cả vé.

“Sao không nói với em…”

Lục Gia Lễ ôm tôi từ phía sau, cằm đặt lên đỉnh đầu tôi: “Không sao cả, giờ anh đã tìm được em rồi.”

Sau bữa ăn, anh từ bếp ra, thuận tay ngồi xuống cạnh tôi, quen thuộc chơi đùa với tay tôi.

Ống tay xắn lên, để lộ hình xăm mờ mờ — Ya’aburnee.

Tôi dùng ngón tay vuốt nhẹ viền chữ, Lục Gia Lễ chủ động giải thích: “ là năm thứ hai sau khi em đi, anh xăm nó. Lúc , là điều duy nhất anh nói với em.”

“Là gì?”

“Em hãy chôn anh. Lúc anh sống rất khổ, nhưng anh tự nhủ mình không được chết, tìm thấy em.”

Mũi tôi cay xè, siết c.h.ặ.t t.a.y anh lại.

Anh giơ bàn tay đan vào tay tôi lên, một nụ dịu dàng xuống mu bàn tay tôi.

“Ngâm Ngâm, em có bằng lòng làm bạn gái anh không? Không bạn, không thanh mai trúc mã, mà là kiểu không giờ có thể rời xa nhau.”

đèn ấm áp trong khách phản chiếu trong mắt anh, như một ngọn lửa không giờ tắt. Tôi nhắm mắt lại, những ký ức khổ hiện về từng cảnh, nhưng từ tay anh truyền đến hơi ấm nóng rực.

“Em đồng

ý.” Tôi nghe thấy mình run lên, “Nhưng A Lễ, nếu em lại không chịu nổi mà bỏ trốn…”

anh sẽ đuổi theo, cả đời này anh tuyệt đối không buông tha em.” Lục Gia Lễ trở nên cứng rắn, nhưng nụ anh đặt lên môi tôi lại vô cùng dịu dàng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương