Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

4

đường về , con trai liên tục tôi qua gương chiếu hậu, muốn nói mà lại thôi.

Tôi nuôi nó ba mươi năm, làm sao không nó đang có tâm sự.

“Gia , có chuyện con?”

Con trai do dự một lúc rồi cuối cũng lên :

“Mẹ, mẹ có thể con được không?”

“Không đủ vốn làm ăn nữa à?”

Trong lòng tôi sớm đoán được.

Từ Gia khởi nghiệp mở ty, mượn tôi gần năm mươi vạn, lần nào cũng hứa hẹn kiếm được tiền sẽ trả gốc lẫn lãi.

năm trôi qua, tôi chưa thấy một đồng nào, ngay phí của Hân Hân cũng là tôi và chồng bỏ tiền ra đóng.

“Ừm, dạo nguyên vật liệu tăng giá nhiều quá, cung cấp yêu cầu phải trả tiền mới chịu sản xuất. cần hoàn thành đơn hàng , con sẽ trả lại tiền cho mẹ ngay!”

Tôi lắc đầu:

“Gia , con khởi nghiệp được năm rồi, đến sinh hoạt phí cũng không đưa cho Tiểu , ngay xe cũng mang cầm cố.

“Thực ra làm kinh doanh cần có thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Nếu làm không nổi thì cứ làm ăn lương đàng hoàng.

“Dựa vào địa vị của ba con, xin cho con một việc ổn định không phải chuyện khó. Đến lúc đó, mấy khoản nợ kia cũng khỏi phải trả…”

‘Rầm—’

Nó đập mạnh lên vô lăng, phát ra còi chói tai.

“Đủ rồi đủ rồi, nói nhiều , chẳng phải là mẹ không muốn cho con vay tiền sao?

“Ba năm nào cũng nhận được bao nhiêu tiền thưởng nghiên cứu, mẹ keo tích cóp làm ?

“Không đầu tư thì tiền cũng mất giá thôi!

“Con trai ruột lập nghiệp, ba mẹ một tay cũng không được sao?

lại, tiền đó đâu phải của mẹ, chắc chắn ba sẽ đồng ý đưa cho con!”

“Con cũng có gia đình rồi, làm cũng nên suy nghĩ cho kỹ.”

“Đừng nói nữa! Không cho vay thì thôi, lắm con vay ngân hàng!”

Tôi ngây bóng lưng của con trai.

Từ nó chào đời, tôi lao tâm khổ tứ chăm sóc, bao đêm không chợp mắt.

Từ nhỏ sức khỏe nó yếu, bệnh viện cơm bữa.

Mỗi lần ba nó vắng , tôi lại cõng nó lưng, đạp xe đồng hồ đến bệnh viện lớn trong thành phố khám bệnh.

Khám xong lại mất thêm một đạp xe trở về.

còn bé, nó từng ôm lấy tôi nũng nịu, nói lớn lên sẽ che mưa chắn gió cho tôi, kiếm thật nhiều tiền nuôi tôi và ba.

mà bây giờ, vì tiền mà nó lại lạnh nhạt, nặng lời tôi đến .

Bất lực, tôi đến ngân hàng kiểm tra số dư tài khoản.

thấy con số màn hình, tôi sững sờ.

4

năm nay tôi bỏ ra không ít tiền phụ con trai làm ăn, hơn mươi vạn tiền tiết kiệm giờ còn lại sáu ngàn.

Con trai bực bội gãi đầu, nói:

mẹ đưa con năm ngàn ! Con ba có mở tài khoản đồng sở hữu mẹ, chỗ còn lại mẹ vay con sớm một chút . Ba mẹ là cha mẹ ruột của con, chẳng lẽ còn sợ con quỵt nợ sao?”

Tôi tính toán trong đầu một lúc, rồi từ chối:

“Không được. Tuần phải đóng phí cho Hân Hân rồi, năm ngàn cộng tiền thuốc huyết áp của mẹ, sáu ngàn chưa chắc đủ.”

“Được được được! Không cho thì thôi!”

ngày , nó vui vẻ phơi phới xách về một con tôm hùm to, còn có đủ loại hải sản, bảo tôi nấu một bữa thật ngon ăn mừng.

“Gia , có chuyện vui thế? ty nhận được hợp đồng lớn à?”

Tôi hào hứng hỏi nó.

Những ngày gần đây nó không nhắc đến chuyện vay tiền, tôi tưởng là có nguồn thu nên cũng không hỏi thêm.

“Mẹ ơi, cuối con cũng tìm được trân trọng tài năng kinh doanh của con rồi!

ta nghe xong kế hoạch của con, không nói một lời liền chuyển khoản ba mươi vạn cho con luôn, còn thoáng hơn mẹ nhiều!”

Xét theo quy mô ty của Gia , chưa đến mức cần dùng đến số tiền xoay vòng lớn .

Lo trong đó có điều mờ ám, tôi vội vàng hỏi:

đó là ai?”

“Trời ơi, nói mẹ cũng không hiểu! ta là đại gia không thiếu tiền, bảo con có tiền rồi hãy trả, làm ăn phải phóng khoáng mới được!”

Ăn uống no nê xong, ngồi ghế sofa xem buổi họp báo bố thuật của chồng tôi.

thấy ông ấy mặc đồ vest chỉnh tề, khí chất nổi bật đứng bục phát biểu, nói toàn những thuật ngữ chuyên ngành mà chúng tôi nghe không hiểu .

Trần Quế Thanh phối hợp rất ăn ý ông ấy, dùng toàn bộ Anh bố kết quả nghiên cứu thế giới.

Khán giả dưới sân khấu ai nấy đều tràn đầy sự ngưỡng mộ, vỗ tay vang dội không dứt.

đứng sân khấu đón nhận ánh đèn flash một cặp đôi hoàn mỹ.

Con trai bế Hân Hân, vào màn hình tivi:

“Hân Hân, con thấy không? Con phải hành chăm , trở thành khoa bà Quế Thanh, được lên tivi, ba mẹ tự hào!”

Hân Hân ngơ ngác tivi, rồi lại quay sang tôi.

“Con muốn làm bà ngoại cơ! Vừa nấu ăn, lại còn hát con nữa!”

Con dâu ngắt lời con bé:

“Con nít, đừng nói linh tinh!”

Hôm Kha Văn về nước, con trai và con dâu thần thần bí bí rủ chúng tôi đến một hàng sang trọng dùng bữa.

Tôi vừa đón Hân Hân xong nên là cuối bước vào phòng riêng.

“Chị Dung!”

Trần Quế Thanh thân mật nắm lấy tay Hân Hân, còn tôi cởi chiếc ba lô nhỏ vai xuống.

“Kha Văn vừa xuống máy bay là nhận được điện thoại của Gia , thằng bé bảo tôi cũng đến cho vui. Chị không phiền chứ?”

“Không đâu.”

Tôi mỉm cười, rồi ngồi vào bên trái Kha Văn, cô ta ngồi bên phải.

Tùy chỉnh
Danh sách chương