Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“ mẹ, dì Quế Thanh, thật hôm nay mời mọi người đây ăn là có muốn thông .”
Gia Kiệt khoác vai vợ, cười rạng rỡ.
“Nói đi.”
Kha rót cho tôi một ly trà, giọng nói không lạnh không nóng.
Gia Kiệt quay sang nhìn tôi, hưng phấn nói:
“ là thế ~ mẹ sắp chức ông bà lần nữa rồi! Mẹ ơi, sau lại phải làm phiền mẹ rồi.”
Trần Quế Thanh là người phản ứng nhanh nhất, vui mừng reo :
“Gia Kiệt, Tiểu , hai đứa có bé thứ hai rồi ?”
“Ừm!”
Tin vừa công bố, cả nhà chìm bầu không khí vui mừng rộn ràng.
Ngay cả Kha , người luôn kín đáo, cũng khẽ mỉm cười nơi khóe miệng.
“Giỏi lắm con trai! thưởng trước cho đứa cháu chưa chào đời mười ngàn nhé, Hân Hân cũng có phần!”
“Cảm ơn !”
Trần Quế Thanh kéo tay con :
“Tiểu , mấy bệnh lớn thành phố dì đều có quen người.
“Lát nữa con gửi tên bệnh khám thai cho dì, dì gọi điện nhờ trước, đỡ rắc rối hơn nhiều.”
“Cảm ơn dì Quế Thanh.”
“Không có gì đâu, dù sao con của con sinh cũng gọi ta là ‘bà Quế Thanh’, giúp đỡ là nên làm mà.”
Con kéo Hân Hân lại, bảo bé phải cảm ơn bà Quế Thanh đàng hoàng.
Từ xa nhìn lại, cảnh tượng ấy chẳng khác gì một gia đình trọn vẹn, đầm ấm.
Con trai vui quá nên uống nhiều hơn vài ly, mặt đỏ bừng không tự nhiên.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi tiếng:
“Gia Kiệt, số tiền hai mươi vạn đó con nên giữ lại, đừng đầu công nữa.
“Giờ thời thế khác rồi, nuôi đứa thứ hai tốn kém đủ đường, phải để dành lo cho vợ con.
“Con giờ đã trưởng thành, mẹ không thể lúc nào cũng giúp đỡ, làm việc gì cũng nên có kế hoạch.”
Nghe , sự nhiệt tình của Gia Kiệt nguội lạnh, lông mày cau lại:
“Mẹ , bây giờ công đang đi quỹ đạo, sắp kiếm tiền rồi.
“Mẹ làm nội trợ mấy chục năm, duy lạc hậu lắm rồi, đừng can thiệp của con nữa.
“Chi bằng lo mua thêm vài bộ quần áo đẹp cho em bé hơn.”
“Chị yên đi, chị Dung,” Trần Quế Thanh tiếng phụ họa.
“Tôi đã xem cáo tài chính rồi. Gia Kiệt thật sự rất có bản lĩnh, một mình chống đỡ cả công , chị cứ yên đi.”
“ cáo?”
“Mẹ, người đầu công con chính là dì Quế Thanh đó. Con muốn khiến dì ấy yên tất nhiên phải đưa cáo cho dì xem rồi, đúng không?”
“Dì xem xong hồ sơ công của con, không nói một lời liền bỏ tiền đầu , còn hơn cả mẹ ruột nữa…”
Gia Kiệt lảo đảo uống thêm một ly nữa, nâng ly kính Kha .
“ … dì Quế Thanh đối xử với con… thật… tốt… con… con có thể… nhận dì làm… mẹ nuôi không?”
Nghe đây, sắc mặt của Kha thay đổi, bảo Tiểu lại gần:
“Gia Kiệt uống say rồi, dìu nó ghế sofa nằm nghỉ chút đi.”
5
Về nhà, Kha vừa đánh răng rửa mặt xong, chuẩn bị đi ngủ.
Tôi ngồi bên cạnh anh, nói:
“Anh , việc Gia Kiệt mượn hai mươi vạn của Quế Thanh mãi cũng không hay. Hay là mai mình đưa tiền trả lại cho cô ấy, coi vợ chồng mình cho Gia Kiệt mượn.”
“Khách sáo thế làm gì?”
Kha tỏ vẻ chẳng quan :
“Quế Thanh đâu phải người ngoài. Cô ấy không con không cái, cũng chẳng cần phải nuôi ai.
“Cho Gia Kiệt mượn tiền là tự nguyện của cô ấy thôi.”
“Với thân phận và địa vị hiện tại của cô ấy, hai mươi vạn cũng chỉ là tiền mua một cái túi xách thôi, em đừng làm quá .”
“Sau Gia Kiệt kiếm tiền rồi trả lại cho cô ấy là , vợ chồng mình không cần can thiệp nữa.”
Tôi đành phải bỏ .
Hôm sau, tôi đi cùng con bệnh kiểm tra thai kỳ.
Khi mang m.á.u đi nộp, tôi tình cờ nghe thấy hai y tá đang thầm to nhỏ.
“Chị biết không? Hai tuần trước có một đợt DNA bị nhầm lẫn. Bên trung xét nghiệm yêu cầu tụi mình phải tăng ca, rà soát lại danh sách. Tối em bận tận mười hai giờ mới về nhà đấy!”
“Đúng đó, trưởng nói vụ nghiêm trọng lắm, bắt tụi mình đối chiếu lại từng hồ sơ một. Ai bảo bệnh mình ký hợp tác với bên họ cơ chứ, tối nay chắc lại khỏi mong về sớm rồi…”
Con nghe thấy cười cười hỏi xem kịch vui:
“Ha, chẳng phải có nhiều người nghĩ con mình không phải con ruột sao?”
Hai cô y tá thấy tôi và con im bặt.
Tôi sinh nghi, liền hỏi:
“Cho hỏi mấy giám định bị nhầm lẫn mà các cô nói, là khoảng thời gian nào ?”
“… dì ơi, là quyền riêng của người khác, dì đừng tò mò nữa.”
Tôi mở điện thoại, đưa ảnh chụp kết quả giám định.
“Không, tôi chỉ muốn kiểm tra của chính tôi thôi.”
Khi nhìn thấy bảng kết quả xét nghiệm ADN tay tôi, thái độ của các y tá thay đổi.
Họ nhập mã số máy tính, gõ lạch cạch một lúc.
“Dì ơi, thật sự của dì đúng là nằm lô bị nhầm lần trước.
“Nhưng kết quả của dì là đúng rồi đó, may mắn thoát nạn nha.
“Cảm ơn dì nhiều, giúp tụi con giảm bớt khối công việc đó ạ!”
Các y tá đánh dấu gạch chéo bản giám định của tôi.
lòng tôi vẫn vương một nỗi bất an khó tả.
Về nhà, lại nhận tin nhắn của Kha là ngủ lại phòng thí nghiệm.
Khi đang sắp xếp lại tủ quần áo cho anh ấy, ánh mắt tôi tình cờ lướt một chiếc két sắt bằng sắt tây đặt góc tủ.