Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

6

Chiếc két sắt này là do Kha Văn mang theo nhà trước , anh luôn nói trong chứa tài liệu nghiên cứu vô quan trọng.

Anh bảo đã ký thỏa thuận bảo mật, ngay người thân trong nhà cũng không được chạm vào.

Chiếc két ấy cứ nằm lặng lẽ trong tủ quần áo của vợ chồng tôi, suốt hơn ba mươi năm.

Tôi do dự rất lâu, cuối khóa cửa phòng lại.

Ngồi xuống ngang tầm với chiếc két, tôi nhìn chằm chằm vào ổ khóa số phía .

Tôi thử lần lượt của vợ chồng, nhật trai, nhật cháu gái, đủ các kỷ niệm… tất đều sai.

Phía chiếc két, có một bộ vest đen được treo ngay ngắn, nơi cổ áo lấp lánh ánh sáng chiếc kẹp cà vạt.

Dưới sự thúc đẩy của trực giác phụ nữ, tôi run lên mở điện thoại, tra cứu thông tin của Thanh.

“Cạch” một tiếng két sắt mở thành .

Mật mã chính là của Thanh…

Tôi mất hết khả năng suy nghĩ, máy móc lấy hết mọi thứ trong két .

Ngoài các tài liệu nghiên cứu được đánh dấu của phòng thí nghiệm, còn lại là một số bức ảnh đã ngả màu.

Ban đầu là ảnh của trai và cháu gái còn nhỏ.

Tôi thỉnh thoảng cũng xuất hiện trong ảnh, nhưng hoặc là đang quay lưng chăm , hoặc là bị khuôn đứa trẻ che mất nửa .

Lật khoảng thứ mười, là ảnh của tôi và anh ấy chụp hơn ba mươi năm trước.

Kha Văn còn trẻ có vẻ ngoài văn nhã tuấn tú, anh mỉm cười ôm eo tôi, đứng cạnh một chiếc xe màu bạc.

Tôi mặc váy màu hồng, khuôn tràn đầy hạnh phúc, bó hoa trong tươi tắn rực rỡ.

Tôi khẽ vuốt lên khuôn thanh xuân năm ấy của chúng tôi, đầy cảm xúc, định tiếp tục lật sang tiếp theo.

nhưng đầu ngón lại chạm phải vết xước dưới ảnh.

Lật sau lại xem tim tôi lạnh đi một nửa.

Duyên mới đã định, tình khó dứt,

Mộng cũ chưa tròn, lòng còn thiếu.

Tình đầu pháo hoa dễ lụi,

Thân này đã thuộc về người trước mắt.

Nỗi tiếc nuối này giải đâu,

Chỉ mong thời gian có thể quay ngược.

Chữ viết này, tôi đã nhìn suốt mấy chục năm, sao có thể không nhận ?

Nước mắt rơi xuống bức ảnh, làm nhòe đi nét chữ phía sau.

ảnh cũ tiếp theo phía sau ảnh là ảnh của Kha Văn và Thanh thời trẻ.

Một đôi trai tài gái sắc, trong dạo bước trong khuôn viên trường, lưu lại vô số khoảnh khắc ngọt ngào.

Còn có không ít ảnh mới, là ảnh họ độ tuổi trung niên hoặc về già, chụp tại các địa danh nổi tiếng khắp giới.

mỗi bức ảnh đều ghi rõ ràng thời gian, địa điểm, kèm theo một câu cảm xúc trong hôm đó tuyệt nhiên không nhắc một chữ nào việc.

Tất chuyến đi đều trùng khớp với lịch tác của Kha Văn.

6

Mỗi lần Kha Văn đi tác về, tôi đều hào hứng hỏi anh đã thấy gì, có chuyện gì thú vị không.

Nhưng anh lúc nào cũng nói bay mệt, mỗi chỉ đi khách sạn hội nghị lại về, chẳng có gì đáng kể.

Tôi từng đề nghị đi anh, ít cũng có thể chăm lo cho anh trong hoạt.

“Đó toàn là hội nghị học thuật dành cho giới trí thức ưu tú, em lại không tiếng Anh, đi chỉ thấy chán thôi.

“Chi bằng nhà trông cháu còn vui hơn.

“Đợi anh nghỉ hưu , lúc đó sẽ dẫn em đi du lịch vòng quanh giới.”

Nhìn lại nửa cuộc đời đã qua, tôi đã dùng mệnh mình để yêu Kha Văn, để yêu ngôi nhà này.

Tôi đã bỏ việc giáo viên âm nhạc, trở thành người phụ nữ đứng sau lưng anh.

Hiện thực một lưỡi cưa sắc bén, cắt đứt toàn bộ ký ức đẹp đẽ của tôi.

Anh yêu tôi có lẽ là thật, nhưng yêu Thanh cũng là thật.

Trở thành giáo sư đại học, lòng anh cũng trở nên rộng lớn. Rộng mức có thể chứa người lúc.

Một trong, một ngoài đúng là hưởng trọn .

“Mẹ ơi, cơm chín chưa? Hân Hân đói .”

trai gõ mấy tiếng lên cửa phòng.

Cuộc đời bị người khác điều khiển này, tôi còn phải chịu đựng bao lâu nữa?

Tôi lấy hết ảnh khỏi két sắt, tiện đặt một mật khẩu mới là một dãy số mà chính tôi cũng không nhớ nổi.

Khóc cạn nước mắt, tôi rửa sạch , trong lòng đã đưa quyết định.

Nhân lúc rảnh rỗi, tôi hẹn gặp Thanh.

“Chị Dung.”

Thanh mặc chiếc sườn xám màu vàng nhạt, bước đi uyển chuyển, nổi bật giữa đám đông.

áo cô dính tóc này.”

Tôi giúp cô ta gỡ một sợi tóc rơi vai áo.

“Cảm ơn chị Dung.”

“Cô muốn uống cà phê không?”

“Không đâu, không có Kha Văn đây thì tôi không thêm đường nào cho phải. Chị cũng đấy, anh ấy là người rất cầu toàn, ngay lượng đường cũng phải chính xác từng gam.

“Nên mọi người mới nói cà phê phòng thí nghiệm bọn tôi là ngon nhất.”

“Vậy à?”

Tôi nhấp một ngụm Americano đá, để mặc vị đắng lan tỏa trong miệng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương