Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Anh có bạn rồi?!”
Thiên kim nhà họ Thẩm chưa từng chịu nỗi sỉ nhục như vậy, lập giơ tát về phía Hạ Quyết.
“Tôi nói rất là tôi không hứng thú với cô!”
Hạ Quyết nghiêng né tránh, lạnh lùng nhìn thiên kim họ Thẩm giận dữ rời đi, đó gắp tôi một miếng sườn xào chua ngọt:
“Ăn nhiều một chút, tôi nhớ em kia rất thích món .”
Tôi hơi ngạc nhiên: “Anh còn nhớ thật à?”
“Chát!”
Mẹ của tôi đến mức ném luôn đôi đũa xuống bàn:
“Hạ Quyết, con có ý gì ? Mẹ bảo con đi xem mắt, vậy con cố tình đưa vợ đến, con chọc mẹ chết à?!”
“Còn cô nữa! Anh tôi vốn dĩ không thích cô! ly hôn năm năm rồi, cô còn mặt dày đến mức bám theo tận ?”
Em thậm chí xông thẳng đến mặt tôi, hét lên ầm ĩ.
So với tôi – phá sản, cô ràng thiên kim họ Thẩm chị dâu mình hơn.
Cô quên rằng chính tôi từng thay mặt phụ huynh đi họp cô , từng ngày ngày dạy kèm bài vở cô .
“Tôi nói rất rồi. Tôi không đồng ý xem mắt. Tôi sẽ hôn với Dao Dao.
Nếu mọi vẫn còn tỏ thái độ thù địch với cô , tôi chỉ về nhà tổ vào những dịp lễ Tết.”
Hạ Quyết – con đến nay luôn có chủ kiến ràng.
Anh lạnh mặt, lời nói vang dội như lệnh ban.
Mẹ lập cứng họng.
Bà có hai con trai một con , giờ chỉ có Hạ Quyết là thành đạt nhất.
Nếu thật sự mất lòng con trai , trong mắt bà mất đi chỗ dựa.
Em đến dậm chân:
“Anh, anh nhìn trúng cô ở điểm nào vậy?
Cô giờ nghèo rớt mồng tơi rồi!
Tuần bạn em còn thấy cô đi giao đồ ăn đó!”
“Nếu em còn tiền tiêu vặt, tốt nhất im miệng !
Không tôi không ngại để em tự kiếm tiền sống.”
Một câu nói của Hạ Quyết khiến em không dám ho he thêm lời nào.
3.
Tôi cứ nghĩ chuyện hôn chỉ là câu nói bâng quơ của anh .
Nào ngờ sáng sớm hôm , khi tôi còn chưa tỉnh ngủ, nhận cuộc gọi anh .
“Alo? Ai đấy?”
“Tôi – Hạ Quyết . Mang hộ khẩu và chứng minh thư xuống đi, ở không đậu xe lâu đâu.”
Là giọng của Hạ Quyết đầu dây bên kia.
“Tôi xuống liền… là chuyện bồi thường hả?”
Tôi vừa nghi ngờ vừa vội vàng thu dọn bản thân, mang theo giấy tờ anh nói, chạy xuống dưới.
Hôm nay anh đổi sang lái một chiếc Mercedes lớn, đậu trong con hẻm nhỏ hẹp, kiểu chắn cả lối thoát hiểm – đúng là không thể đậu lâu.
“Lên xe.”
Thấy tôi đến, anh lập nhét tôi vào ghế phụ.
Trong túi bên cạnh là đủ các loại điểm tâm Quảng Đông tôi thích ăn nhất.
Không thấy hóa đơn giao hàng, chắc chắn là anh tự đi mua sớm.
Trông còn nóng hổi, rất ngon miệng!
Rồi anh đạp ga lao thẳng đi.
“Đi đâu vậy?”
Tôi dùng vuốt tóc, chỉnh mái tóc dài rối bời, rồi lục ba lô lấy một chiếc bút tùy tiện búi tóc lên.
“Đi đăng ký kết hôn. Em đồng ý lấy bồi thường rồi còn gì!”
Tên đột nhiên quay sang mỉm cười với tôi.
hình như là lần đầu tiên tôi thấy anh cười.
Khi cười, anh trông càng cuốn hút, không còn nghiêm khắc xa cách như nữa.
Nhưng tôi bị nụ cười nổi da gà.
gì có chuyện mấy năm không gặp, gặp xong hôm đi đăng ký kết hôn?
“Tôi… không đi có không?”
“ thôi.
là đơn định mức thiệt hại tai nạn.
Không chỉ có cái đèn xe, còn vài vết trầy nữa.
Cả xe em và xe tôi tổng chi phí sửa chữa hơn mười vạn.
Em chắc chắn bồi thường chứ?”
Anh nói xong liền ném qua tôi một xấp giấy tờ.
Anh biết tôi bây giờ trắng, gì có tiền?
Quá ràng là cố tình ép tôi!
“ thôi, đi đi!
Chỉ cần anh đừng hối hận là !”
Tôi nắm chặt , tâm lý kiểu “phá rồi phá luôn”.
Dù hôn với một soái ca có tài sản trăm tỷ như anh, tôi đâu có lỗ.
Chỉ là… tôi không hiểu nổi, anh bị thế?
tự dưng đòi hôn với tôi?
“Sẽ không hối hận đâu.
nay về , anh sẽ không buông em nữa.”
Không hiểu , lúc anh nói câu đó, vành mắt đỏ hoe.
Cảm giác như bị nhập bởi tổng tài trong tiểu thuyết ngôn tình vậy!
“Tại tự nhiên hôn với tôi?
Anh đổi tính rồi à? Bị ai nhập hồn hả?”
Tôi nghĩ nát óc vẫn không hiểu nổi vì anh thay đổi lớn như thế.
“Anh nhớ vợ rồi.
ai có vợ, chỉ mình anh không có.
Anh hối hận rồi.
Anh có nằm ủ ấm chăn cùng mình.”
Anh nói, giọng còn như mang theo chút uất ức.
“Phụt!”
Tôi đang ăn bánh bao xá xíu, suýt nghẹn chết!
Tôi không ngờ anh sẽ thật sự trả lời, còn trả lời thẳng thắn đến mức đó!