Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
lái xe, tôi không cẩn thận, đã đâm vào đuôi chiếc Cullinan của chồng cũ – .
Tôi vốn định bồi thường, nhưng sờ túi thì chỉ còn đúng ba ngàn năm trăm, rõ ràng là không đủ.
Nghĩ tin đồn gần đây anh ta đang đi , tôi liền liều một phen, tình chọc tức anh ta: “Tiền thì không có, chỉ có tôi thôi!”
Anh bỗng đỏ lên: “Cũng được!”
Tôi sững người tại chỗ.
Ngày hai nhà liên , dù tôi tình ngồi vào lòng anh ta, anh cũng không hề động tâm – là người có thể ngồi yên không xao động.
Bây giờ là đổi tính rồi ?
1.
Chuyện xảy ra vào buổi sáng sau tôi tăng ca liên tục năm đêm liền.
Tôi rõ ràng đã ép bản thân giữ tỉnh táo, vậy không cẩn thận đâm vào chiếc Cullinan phía .
Tôi nhớ là mình lái không nhanh, nhưng khiến đèn xe phía vỡ.
“Tôi xin lỗi, anh cần bao nhiêu tiền? Tôi bồi thường.”
Tôi vội vàng xuống xe, rối rít xin lỗi.
Nếu trễ giờ làm, tôi sẽ trừ lương – điều đó sẽ khiến cuộc sống vốn đã túng thiếu của tôi càng thêm khốn đốn.
Nhưng vừa ngẩng đầu, tôi ngây người: người mặt tôi chính là chồng cũ – .
Anh kiểu tóc ngắn như năm xưa, khoác áo măng-tô màu kaki đặt may riêng, cộng thêm đôi chân dài, khí chất cực kỳ mạnh mẽ.
“Tống Dao Dao, ly rồi cô lái xe điên cuồng như vậy ? Cô sống chán rồi à?”
Anh vừa mở miệng đã là giọng điệu quen thuộc – lạnh lùng, độc mồm độc miệng, chẳng thèm quan tâm người khác sống chết.
Anh đúng là có tư cách kiêu ngạo.
Nghe nói sau ly năm năm, anh đã một bước trở thành nhân vật mới nổi trong giới công nghệ của thành phố.
Còn tôi, vì gia đình phá sản, sợ làm liên lụy anh, lại cảm thấy anh không thích mình, nên đã chủ động đề nghị ly .
Sau ly , cuộc sống tôi ngày càng tồi tệ.
Chiếc áo len tôi mặc là hàng mua trên Pinduoduo – đã sờn trắng, xù lông.
“Tôi không ý… là anh phanh gấp quá thôi!” Tôi lẩm bẩm.
Nếu anh không phải là doanh nhân công nghệ thành đạt, tôi còn nghi ngờ anh tình phanh lại tôi đâm vào bắt đền!
“Vậy giờ cô tính ?” Anh lạnh mặt rút điện thoại, định bảo hiểm.
“Bảo hiểm của tôi không đủ đền , anh ước tính khoảng bao nhiêu, tôi có thể trả góp.”
Tôi sờ túi, chỉ còn ba ngàn năm trăm, chắn là không đủ, đành lúng túng ngẩng lên nhìn anh.
“Tám mươi lăm ngàn.” Anh báo giá.
“Tiền thì không có, chỉ có tôi đây.”
Tôi có từng tiền, xe còn là xe cũ.
Nghĩ tin đồn anh đi , tôi liền nói liều chọc tức anh!
Anh là ông chủ tài sản hàng chục tỷ, còn mặt mũi nào đi đòi vài đồng từ cô vợ cũ đang nợ nần như tôi?
Ngày hai nhà liên , tôi đối xử với anh không hề bạc!
Không ít áo sơ mi anh mặc là do tôi tự bay sang châu Âu đặt may riêng anh!
Còn giá trị hơn đèn xe chứ!
“Cũng được.” Anh nói không lớn, nhưng tôi lại cảm thấy như sấm nổ tai.
gì? Anh đồng ý thật ?
Tôi chết lặng.
còn là vợ chồng, tôi tình ngã vào lòng anh anh còn không phản ứng.
Giờ là đổi tính thật rồi?
2.
“Tôi đi dời xe giúp cô.”
Nói xong, anh không thèm ý tôi còn đơ người, bước nhanh lái xe tôi vào một con hẻm nhỏ cạnh, rồi kéo tôi lên xe anh.
“Đi ? Xe tôi thì ?” Tôi mơ màng.
“Cản xe cô rơi rồi, tôi đã ở xưởng sửa xe kéo về. Sửa xong sẽ cô.”
Nói xong, anh lại nhìn đồng hồ rồi nói:
“Cô đã đồng ý lấy người đền tôi rồi, giờ tới giờ , tôi đương nhiên không thể mình đói.
Đi với tôi đi, chút nữa cô muốn đi , tôi chở.”
Hai năm làm vợ chồng, số lời anh nói với tôi cộng lại còn không bằng hôm nay!
“Anh chứ? Chỉ là một bữa cơm thôi đó?”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, chỉ là một bữa cơm.
xong tôi sẽ tìm cơ hội rút lui.
Với thái độ giờ của anh, là “ ” kia chỉ là nói có.
Tôi không ngu mức tin rằng chỉ vì một đèn xe anh tôi là thật.
Nửa tiếng sau, tôi nhìn thấy những gương mặt quen thuộc trong phòng bao nhà hàng, tôi chết lặng!
trái bàn tròn là em của anh – em chồng cũ tôi, và mẹ chồng cũ.
phải là một cô trẻ cực kỳ xinh đẹp, mặc sang trọng.
Tôi nhận ra cô – là thiên kim nhà Thẩm, vừa mới du học về nước.
Tôi từng thấy cô ta trong một chương trình phỏng vấn nổi tiếng trên mạng.
Vậy ra đây là buổi .
Hơn nữa, lại là buổi của chồng cũ tôi – !
“ , ở đây không tiện lắm !”
Tôi theo phản xạ lùi lại một bước, định rời đi.
“Em là tôi, lại không tiện?”
bỗng thay đổi hẳn thái độ lạnh nhạt suốt mấy năm qua, bất ngờ siết chặt tay tôi, kéo tôi vào ôm người, mặc kệ ánh của mọi người xung quanh, kiên dẫn tôi vào phòng riêng, sắp xếp tôi ngồi ngay cạnh anh .