Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Công chúa nào từng chịu nhục thế này, lập tức vung roi quất tới tấp.
Không cẩn thận mạnh tay một chút.
“Aaaaa! Mặt ta!” – Trạng nguyên lang ôm mặt, nhìn vết máu đầm đìa nơi tay, hét lên thảm thiết.
Hắn không dám tin nhìn nàng. Xưa nay biết nàng kiêu căng, yêu đánh người, nhưng không ngờ lại đánh đến mức này.
Mặt hắn… nhất định đã hủy!
“Truyền ngự y! Cứu mạng!”
Trạng nguyên lang vừa bò dậy vừa gào khóc mà chạy ra ngoài.
Tiếng kêu thảm của hắn đêm đó khiến người trong phủ đều nghe thấy.
Phụ mẫu hắn nhìn thấy gương mặt máu me ấy, lòng đau như cắt.
Từ đó càng thêm căm ghét công chúa đến cực điểm.
Phụ thân hắn nói: “Con à, hay là và công chúa hòa ly đi thôi! Con đèn sách mười năm mới đỗ trạng nguyên, vậy mà làm phò mã lại chẳng được trọng dụng, còn bị hành hạ thế này, thật chẳng đáng!”
Mẫu thân hắn tiếp lời: “Con à, làm trạng nguyên thế này thật là nhục nhã.
Sớm biết vậy, chẳng bằng cưới tiểu thư phủ Thượng thư còn hơn, ít nhất nàng ta đâu có hung hăng như công chúa.”
Nghe phụ mẫu nói vậy, trạng nguyên lang cũng có phần lay động.
Song từ xưa đến nay, chưa từng có phò mã nào dám chủ động hòa ly với công chúa.
Theo luật triều đình, công chúa là chủ, phò mã là tỳ. Nếu hắn dám đòi hòa ly, ắt phải chịu đánh năm mươi trượng.
Hắn sợ mình chịu không nổi. Nên chuyện ấy tạm thời gác lại.
Chỉ là, từ đó về sau, hắn càng ngày càng lạnh nhạt với công chúa.
10.
Một năm sau, tin tức truyền về kinh: phụ tử Hải Ninh Hầu khởi binh phản loạn tại biên cương.
Lúc tin này tới nơi, phụ mẫu ta sớm đã thu dọn mà ẩn thân từ trước.
Theo lẽ thường, sau khi nhận được thư, ta cũng nên rời đi.
Các ám vệ đều khuyên ta rời kinh càng sớm càng tốt,nhưng ta nghĩ nếu có thể vì họ mà kéo dài được một khắc, thì là một khắc.
Chỉ cần ta còn ở lại kinh thành, còn xuất hiện trong tầm mắt triều đình,thì hoàng cung bên kia mới không quá nghi ngờ Phụ thân chồng và Tạ Gia Hành.
Dựa vào một thân nữ tử yếu đuối,ta khiến triều đình lơi là phòng bị.
Bên ngoài chàng khởi binh tác chiến, có thể một trận định cục diện,cũng có thể khiến bao tướng sĩ ít phải đổ máu.
Ngày ta bị hạ ngục, Phụ thân chồng và Tạ Gia Hành đã đánh tới cách kinh thành trăm dặm.
Kinh thành đã bị bao vây gần một nửa.
“Tiện nhân nhà ngươi!” – Công chúa cuối cùng cũng được cơ hội thỏa lòng,cao quý hạ mình bước vào đại lao, tát mạnh một cái lên mặt ta,máu theo khóe môi nhỏ xuống, ròng ròng chảy trên gò má.
“Nói! Có phải ngươi sai người làm ta mất tóc, mất mày?”
Đã nửa năm trôi qua, nàng vẫn còn ôm mãi mối hận đó, thật là ngu muội đến cực điểm!
“Không phải!” – Ta lắc đầu.
Là Phụ thân chồng ra tay.
Ngài từng nói, nợ ân tình với nhà họ Tạ, sớm muộn gì cũng phải trả.
“Nếu không có ngươi, hôm nay người gả cho Tạ Gia Hành là bản cung!
Hắn mà lên ngôi, bản cung chính là hoàng hậu!”
Công chúa lại vung thêm một cái tát nữa,người nàng sai đã giữ chặt tay chân ta, không cho ta động đậy,ta chỉ có thể bị động chịu đòn.
Thì ra… là vì dã tâm!
Thật nực cười.
Nàng đã là công chúa cao quý, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa,chức vị hoàng hậu kia, có đáng để nàng phát cuồng đến thế sao?
Ta không mong Tạ Gia Hành lên ngôi làm hoàng đế.
Ta có tư tâm.
Không muốn phải cùng người khác chia sẻ chàng.
Bởi đế vương… phải có tam cung lục viện.
“Phi! Người cướp vị hôn phu của kẻ khác là ngươi!
Chính ngươi chọn lấy trạng nguyên lang, giờ hối hận ư?”
Ta nhìn mái tóc ngắn cũn và hàng mày thưa thớt của nàng,rồi nhổ một ngụm máu, phun thẳng lên váy công chúa, chỉ thấy trong lòng vô cùng sảng khoái.
“Á—!” – Công chúa đưa tay lau váy, định vung tay đánh tiếp.
“Công chúa, dừng tay thôi!
Nàng ta hiện là con tin quan trọng nhất trong tay bệ hạ,nếu có mệnh hệ gì, lấy gì mà đàm phán với phản quân?”
Thượng thư bộ hình rốt cuộc không nhịn được, tiến lên can ngăn.
Đến lúc này rồi mà trong mắt công chúa vẫn chỉ có tư thù,quả thực khiến người khác cạn lời.
“Hừ! Vậy hôm nay ta tha cho ngươi một mạng!
Ngày mai bản cung sẽ lại tới dạy dỗ tiếp!”
Công chúa giận đến phất tay áo bỏ đi,bước đi mà vẫn hậm hực vì chưa hả dạ.