Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
11.
Nhưng ngày hôm sau nàng không đến nữa.
Nàng đã bỏ trốn.
Không mang theo trạng nguyên lang.
Nửa năm qua, quan hệ giữa nàng và hắn ngày càng xấu.
Nàng ghét gương mặt hắn đã bị hủy hoại, không còn tuấn tú như xưa,học theo công chúa đời trước, nuôi một đám tiểu bạch kiểm làm mặt sủng.
Nửa đêm chạy trốn, còn mang theo vài tên đó theo cùng.
Hoàng đế cũng trốn.
Tất cả các quyền quý trong kinh thành, kẻ có chức có thế đều lần lượt cao chạy xa bay.
Công chúa không tới.
Hoàng đế cũng không tới.
Người đến lại là trạng nguyên lang.
“Nguyễn Trúc, ta đến đón nàng!”
Hắn mang theo một đám ô hợp, xông vào thiên lao giờ gần như không người canh giữ.
“Đi đâu?” – Nhìn hắn phá khóa mở ngục, ta vẫn bình tĩnh như cũ.
Hắn chẳng hề tốt bụng như vẻ ngoài.
Bằng không năm ấy, đã chẳng vì công chúa mà vứt bỏ hôn ước cùng ta.
“Trốn đi! Chúng ta tìm một nơi ẩn cư, được không?
Ta hối hận rồi!”
Hắn không màng ta giãy giụa, nắm tay kéo ta chạy, vừa đi vừa nói.
“Ngươi muốn lấy ta ra để uy hiếp phu quân của ta?”
Cho đến khi bị hắn kéo lên đài thành, đối mặt với trăm vạn đại quân bên dưới, vì sợ độ cao, thân thể ta không tự chủ mà run rẩy liên hồi.
“Ta cũng là bất đắc dĩ! Ta muốn sống! Chỉ cần hắn chịu để ta rời đi bình an, ta sẽ không lấy mạng ngươi!”
Tới giờ phút này, trạng nguyên lang vẫn còn mạnh miệng, không hề thấy bản thân có lỗi,
hắn đưa tay nhận lấy kiếm từ thuộc hạ, định ép ta làm con tin.
“Xoạt!”
Ta rút đoản đao từ trong tay áo, lưỡi sắc chém thẳng qua cổ họng hắn.
Trạng nguyên lang toàn thân nhuộm máu ngã xuống, hai mắt trừng lớn, chết không nhắm mắt.
Biến cố này khiến đám người xung quanh hắn thất kinh, vội xông tới khống chế ta.
Nhưng ám vệ ta phái đến sớm đã mai phục, chỉ chốc lát đã giết sạch không sót một người.
“Thiên lao đã trống rỗng, ta vì sao không chạy? Tất nhiên là có chuẩn bị.”
Ta nhìn thi thể rải rác khắp đất, khẽ lẩm bẩm. Ta chỉ muốn bảo toàn bản thân mà thôi.
Việc úp bắt kẻ trong chum, vốn là ý định dành cho công chúa, nào ngờ lại đón được trạng nguyên lang.
“Mở cổng giữa, nghênh đón vương gia và thế tử nhập thành!”
Ta lớn tiếng hạ lệnh cho ám vệ.
Bọn họ vốn là cao thủ lấy một địch trăm, mà quân trong thành đều là kẻ già yếu bệnh tật, không thể chống cự.
Mỗi người đều hưng phấn, công nghiệp khai quốc đang ở ngay trước mắt!
Lòng ta cũng sục sôi không kém, cuối cùng cũng sắp được đoàn tụ cùng Tạ Gia Hành!
12.
“Phu nhân!” – Tạ Gia Hành tiến vào thành, liền phi thân tới bên ta.
Chàng dường như đã trải qua nhiều sương gió, làn da vốn trắng mịn nay đen sạm, thô ráp hơn nhiều, khí chất thiếu niên dần phai nhạt, thay vào đó là dáng dấp trượng phu hiên ngang, chàng đã trở thành bóng cây vững chắc, có thể vì ta mà che mưa chắn gió.
“Phu quân!” – Toàn thân ta như rũ rượi, ngã vào lòng chàng, cả người run rẩy không thôi.
“Phu nhân chịu khổ rồi. Phụ nhạc cùng mọi người đều bình an.” Chàng siết ta trong vòng tay thật lâu mới buông ra, giao ta lại cho nhóm ám vệ, bởi chàng còn trọng sự phải xử lý.
Gặp lại chàng lần nữa là vào ba ngày sau, lúc đêm về.
“Phu nhân, ta trở lại rồi.”
Lúc ấy ta đang ngủ trưa dưới giàn nho, nụ hôn của chàng rơi xuống, mang theo bá đạo và nóng bỏng.
“Ôm ta về phòng đi.” – Ta mở mắt, vòng tay lên cổ chàng.
Tạ Gia Hành bế ta trở về phòng, chúng ta ôm nhau trò chuyện suốt đêm, kể về những khổ sở của chàng trong suốt một năm, và những chuyện ly kỳ trong kinh thành ta trải qua.
Sau cùng, chàng nói: “Sinh cho ta một đứa con đi, ta có thể cho nàng một đời an ổn.”
Ta gật đầu, rồi hỏi điều ta vẫn canh cánh trong lòng: “Phụ thân… có định đăng cơ chăng?”
Tạ Gia Hành lắc đầu: “Phụ thân không màng đến ngai vị. Còn ta, cũng chẳng có bản lĩnh trị quốc an dân. Ta chỉ hợp để cầm binh nơi sa trường. Ngai vàng để lại cho đường đệ thì hơn.”
“Vậy nếu thiếp thích kinh thành thì sao?” – Ta hỏi.
Chàng đáp: “Nếu nàng thích kinh thành, ta sẽ ở lại đây trấn thủ. Nếu nàng thích biên cương, ta sẽ đưa nàng đi.”
Ta nhẹ nhõm thở phào. Ta vốn không có dã tâm làm hoàng hậu.
“Nghe chàng. Chàng đi đâu, ta theo đó.”
Chàng nói mình thích cuộc sống nơi biên ải hơn. Tự do tự tại, không gò bó như kinh thành.
Chốn này nhiều quy củ, khiến chàng ngột ngạt.
Ta tất nhiên thuận theo. Có thể đồng hành bên chàng suốt đời, đã là phúc phận lớn nhất của ta rồi.
Vài ngày sau, tin dữ truyền tới: công chúa đã chết.
Một tiểu bạch kiểm nàng nuôi lấy trộm tiền bạc định đào tẩu, bị nàng bắt tại trận.
Lúc giằng co, tiểu bạch kiểm sơ ý đẩy nàng lăn xuống bậc thang, chết tại chỗ.
Người trong dân gian, chẳng ai chịu thu liệm thi thể nàng. Để mặc nàng bị dã cẩu rỉa thịt giữa đường.
Ba tháng sau, ta cùng Tạ Gia Hành và Phụ thân chồng trở về biên quan.
Ở nơi ấy, xây một phủ vương mới.
Từ một thế tử phi của phủ hầu, ta trở thành thế tử phi của phủ vương, an an ổn ổn mà sống tiếp.
Sang năm sau, ta hạ sinh cho Tạ Gia Hành một nữ nhi.
Hết.