Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3.
, mẹ chồng đến xin tiền đi chợ.
Trần Minh không định đưa, hỏi thẳng:
“ qua vừa cho mẹ năm trăm mua đồ, ăn có khoai tây với thịt ba chỉ, sao hết sạch rồi?”
Mặt mẹ chồng lúng túng:
“Không phải mẹ muốn mua đồ ngon cho hai đứa bồi bổ sao…”
Trần Minh lắc đầu:
“Không cần, tối nay con ra ngoài ăn.”
Mẹ chồng chết sững.
Anh giục tôi đồ, rồi lái xe đưa tôi đến nơi hẹn hò đầu tiên của hai đứa.
Ăn xong, cùng xem phim, tối lại dạo trong khu chung cư.
Trần Minh đưa thẳng thẻ lương cho tôi:
“Từ nay thẻ lương ở chỗ em. Em muốn tiêu nào thì tiêu, không cần nhìn sắc mặt ai cả.
Vân Vân, anh sẽ nỗ lực làm việc, nhất định cho em một cuộc sống tốt.”
Tôi sững sờ nhìn anh.
Những gần đây của Trần Minh khiến tôi có cảm giác như trở lại thuở yêu nhau – khi ấy tình cảm mặn nồng, hề biết nào là cãi vã.
Chỉ đến khi ở chung với bố mẹ chồng, tôi dần nhận ra sự hiếu ngu, yếu đuối trốn tránh trách nhiệm của anh.
anh thật sự có thể … thì tôi, vốn dĩ, cũng không hề muốn ly hôn.
4.
Bố mẹ chồng ở nhà tôi yên ổn được mấy thì chị gái lớn lại tới.
Nói là cãi nhau với anh rể, muốn ly hôn.
Hiện chưa có chỗ ở, nên dĩ nhiên đòi dọn vào nhà tôi.
Tôi còn chưa kịp mở miệng từ chối thì Trần Minh nói thẳng:
“Không.”
Anh đứng chắn ngay cửa, không cho Trần Duyệt bước vào.
Trần Duyệt phát điên:
“Trần Minh, lúc chị gái cậu khốn đốn mà cậu cũng không giúp à? Cậu còn là đàn ông không?”
“Người ta bảo hoạn nạn thấy chân tình, giờ tôi thấy, cậu đúng là ra . Tôi nhà chồng bắt nạt, thành kẻ không nhà, chỉ xin tá túc vài mà cậu cũng không chịu!”
Trần Minh hoàn toàn không dao động:
“Chị có thể ở khách sạn.”
Mẹ chồng sợ hai chị em cãi vã, liền ra hòa giải:
“Phải đó phải đó, ở khách sạn cũng được, nhà chật mà. Con , chị con đâu có nhiều tiền, con chuyển cho chị ít để chị ở khách sạn đi.”
Trần Minh nhạt:
“Con càng không có tiền.”
Trần Duyệt gào khóc:
“Cậu không cho tiền, cũng không cho tôi ở nhà cậu, lẽ muốn nhìn tôi ngủ dưới gầm cầu?”
Trần Minh tỏ vẻ bất cần:
“Vợ tôi dạo phải chuẩn mang thai, bác sĩ dặn cần môi trường yên tĩnh tâm trạng thật tốt. Nhà tôi thật sự không phù hợp để chị ở. Còn chuyện chị có ngủ gầm cầu không, bố mẹ ruột còn nhìn được thì em cũng nhìn được.”
“Với cả, chị còn tới gây rối, tôi cũng không ngại đến nhà mẹ chồng chị ‘nói chuyện’. không để tôi yên, thì ta cùng nhau khỏi sống yên.”
Trần Duyệt suýt ngất.
Chị đi rồi, mẹ chồng lại bắt đầu than khóc:
“Mẹ bất lực quá, nhìn con gái vô gia cư mà giúp được .”
Trần Minh liếc mẹ một cái, nói:
“Vậy mẹ đi tìm việc làm, kiếm tiền mà bù cho chị.”
Mẹ chồng muốn xỉu, không nói nổi câu nào.
là suốt nửa tháng, bố mẹ chồng ở nhà tôi chỗ nào cũng bó buộc, kiếm được lợi .
Trước kia còn hay moi tiền Trần Minh, giờ anh toàn dẫn tôi ra ngoài ăn, không hề đưa tiền chợ.
Bất đắc dĩ, họ chủ động đề nghị về quê.
Lúc Trần Minh vui vẻ, đích thân đưa hai người về.
Về nhà rồi, Trần Minh lại thề:
“Tuyệt đối không để họ quay lại nữa.”
“Vân Vân, em có thể tha thứ cho anh không? Đừng mất niềm tin vào anh được không? anh nhất định gánh vác trách nhiệm của một người chồng.”
Trong lòng tôi thật ra tha thứ, vẫn cứng miệng:
“Vậy để xem biểu hiện của anh.”
Trần Minh , bước lên ôm tôi.
tháng bình lặng mà hạnh phúc trôi tới cuối năm, bố mẹ chồng gọi bảo tôi về ăn , Trần Minh từ chối.
Mẹ chồng tối:
“Không về đây ăn , vậy người đi đâu ăn ?”
Trần Minh:
“Tất nhiên là về nhà người mẹ còn lại của con ăn rồi.”
Khi tôi xách theo bao lớn bao nhỏ về nhà bố mẹ tôi, cả hai ông bà sững sờ.
Vì khi cưới, tôi chưa từng về nhà ăn .
Bố mẹ tôi rất vui, chuẩn đủ thứ, Trần Minh cũng siêng năng xắn tay phụ việc.
Mẹ tôi lén nói với tôi, Trần Minh là chàng rể tốt.
Đêm giao thừa, mẹ chồng tối gọi điện khóc kể thật đáng thương, chỉ có bà bố chồng ăn ở nhà.
Trần Minh nói:
“Sao mẹ không bảo chị về?”
Mẹ chồng:
“Chị con lấy chồng rồi, về kiểu ?”
Trần Minh:
“Vậy bảo em về.”
Mẹ chồng:
“Biết mỗi so với em .”
Trần Minh:
“Chị thì không so được, em thì cũng không so được, hóa ra quy củ người đặt riêng cho con.”
Anh cúp máy, tắt nguồn luôn.
, khi tôi quay lại, không ngờ lại chạm mặt cậu em chồng, Trần Kim.
Tôi ít gặp Trần Kim, biết cậu ta bao giờ tôn trọng anh .
Trần Kim cao to lực lưỡng, trông thấy Trần Minh liền quát lớn:
“Anh hai, anh giỏi quá nhỉ, sao không bố mẹ?”
Trần Minh lạnh:
“ là con , thì có cũng phải chia . Cậu chưa?”
“ tôi nhớ không lầm, nhà của cậu là bố mẹ bỏ tiền mua đấy nhỉ? Vậy cậu càng phải hiếu thuận chứ.”
Bí mật vạch trần, Trần Kim thẹn quá hóa giận, giơ nắm đấm:
“Chị dâu làm ở cơ quan nhà nước phải không? Đợi đấy, hai người không bố mẹ, tôi sẽ tới cơ quan chị ấy làm ầm, xem chị ấy còn đi làm nổi không.”
“ để lãnh đạo biết chị ấy bất hiếu với bố mẹ chồng, còn ở lại đơn vị nổi à?”
Tôi không ngờ Trần Kim lý lẽ cùn như vậy, còn đang định cãi thì nắm đấm của Trần Minh vung ra.
Hai người lập lao vào nhau.
Trần Minh gầy, tôi sợ anh thiệt, vội gọi công an.
Cảnh sát tới, định tội là hai bên ẩu đả, biết họ là anh em ruột thì khuyên hòa giải.
Vừa dàn xong, bố mẹ chồng cũng tới.
Mẹ chồng vừa thấy con út là xót xa, quay sang mắng Trần Minh:
“Đồ bất hiếu, làm anh mà dám đánh em, sao vô lương tâm ?”
Trần Minh :
“Từ nhỏ bảo tôi là anh, phải nhường em, nó không phải làm , mọi việc tôi gánh.
Chị là con gái, lại bảo tôi tuy là em phải che chở chị, phải thương chị.
tôi thì sao?
Tôi là đứa con thứ hai, rốt cuộc phạm tội ?
Chị cưới thì người lo sắm của hồi môn.
Em tốt nghiệp có ngay một căn nhà một chiếc xe.
Còn tôi thì sao? Tôi có , lại còn phải để người dọn vào nhà tôi, bắt tôi dưỡng tuổi già?”
“Không thấy nực à?”
“Thôi, tôi cũng không muốn nói nhiều.
Cửa nhà tôi, người đừng mong đặt chân.”
Bố chồng nghe vậy giận dữ:
“Đừng nói linh tinh, ta là bố mẹ ruột của mày, mày còn định không à? Pháp luật không cho phép đâu.”
Trần Minh :
“Được thôi, cứ kiện tôi đi.
Tôi mời luật sư.
Tôi đem tiền cấp dưỡng cho bố mẹ đi thuê luật sư giỏi nhất.
Dù luật sư thua, tôi cũng kéo dài, không thi hành, để tới cùng thì trả mức tối thiểu.
người chịu nổi không?”
Bố mẹ chồng nghe xong đến muốn ngất.
5.
Trần Minh kéo tôi về nhà.
Vừa vào cửa, tôi vội lấy hộp thuốc bôi cho anh.
“Có đau không?”
Trần Minh lắc đầu:
“Không đau.”
Tôi lại thương anh đến xót lòng.
Nghe những điều anh vừa nói, lần đầu tôi biết bao năm qua ở nhà, Trần Minh luôn là đứa con bỏ quên, xem nhẹ.
Bảo sao anh sợ bố mẹ chị gái đến .
Mười mấy năm bất công thuần hóa anh tới mức không dám phản kháng.
Nghĩ vậy, tôi lại tò mò, bèn hỏi:
“Em muốn biết vì sao anh đột nhiên ý?”
Trần Minh nhắm mắt im lặng một lúc, rồi mở mắt nhìn tôi:
“ đó, lúc ngủ trưa, anh một giấc .”
“Anh biết nghe lạ lắm, đúng là vì giấc ấy mà anh muốn .”
“Trong , anh vẫn sống hèn nhát như trước.
Anh không đứng ra che chở em, không nhìn thẳng vào nỗi khổ của em, không làm tròn trách nhiệm người chồng.
Em thất vọng, ly hôn với anh.”
“Ly hôn xong, anh tiếp tục làm ‘túi máu’ cho gia đình, sống rất thảm.
Rồi một lần bất ngờ, anh ngã cầu thang mà chết.”
“Giật tỉnh dậy, anh bỗng nhìn cuộc đời từ góc độ người ngoài.
Hóa ra anh hèn bất tài đến vậy.
Trong lòng biết rõ mọi thứ bất công, mà vẫn giả vờ không biết, sống qua .”
“Anh nghĩ lại, người cùng anh đi hết đời là em.
Muốn giữ em ở lại, muốn em tin anh một lần nữa, anh buộc phải .”
“Anh phải gánh trách nhiệm của một người chồng, bảo vệ em, cũng phải tự đánh thức chính .”
Tôi nghe mà kinh ngạc.
Bởi đúng ấy, tôi nhờ bạn luật sư soạn thảo đơn ly hôn, chờ Trần Minh tan làm về để nói.
Còn anh, đó lại giấc kia, rồi quyết định .
Quyết định của tôi, rơi vào cùng một .
vì anh là người ra tay trước, nên tình cảm của tôi quay về tốt đẹp.
Có lẽ, đó chính là duyên phận định sẵn vậy.
-Hết-