Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta vùi đầu vào trong ngực chàng, thì thào một câu, cảm nhận chàng đang nhẹ nhàng vỗ về lưng ta như dỗ một đứa trẻ.
Sau này nghe thị nữ kể lại, người đệ đệ kia của chàng không chỉ bị thế tử mắng mà còn bị tổ phụ tổ mẫu phạt rất nặng.
Từ hôm đó, Chu Vân Sơn hạ lệnh không cho người ngoài bước vào viện của mình nữa.
Chàng dùng tay vuốt ve từng đường nét trên mặt ta, dịu dàng bảo ta đừng trang điểm đậm như thế nữa.
Bởi vì từ nay về sau, sẽ chẳng còn ai bàn tán về dung mạo của ta nữa.
Nói thật, ta đã cảm động đến mức ăn thêm hẳn một bát cơm trưa.
Đầu bếp trong phủ chẳng biết học nghề từ đâu mà món nào nấu ra cũng hợp khẩu vị ta đến kỳ lạ.
Sợ ta buồn phiền, Chu Vân Sơn còn chuẩn bị cho ta xem múa rối gỗ.
Những nghệ nhân điều khiển rối hát bằng giọng điệu kỳ quặc khiến người xem buồn cười.
Ta vốn thích mấy trò vặt vãnh này, để không bật cười lớn bên cạnh chàng, ta đã phải cố gắng lắm mới kiềm chế được nét mặt.
Nhưng cuối cùng ta vẫn cười phá lên, mọi u ám trong lòng đều tan biến.
Đêm đó, ta cùng Chu Vân Sơn trò chuyện về vở rối, chàng đang lắng nghe thì bất chợt siết nhẹ ngón tay ta, bảo:
“Phu nhân không cần phải quá gò bó.”
Gò bó?
Ta nghĩ đến dáng vẻ cười lớn không hề kiêng dè của mình vào ban ngày.
Với một nữ tử khuê phòng, hành động ấy hẳn sẽ bị ma ma nghiêm khắc răn dạy.
Nhưng cách phụ mẫu ta nuôi dạy nữ nhi là buông thả.
Phụ thân thì khỏi phải nói.
Còn mẫu thân ta tuy là khuê nữ trước khi xuất giá, nhưng bà chưa bao giờ ép ta phải sống như những cô nương khác.
Bà chẳng để tâm đến lễ nghi, quy củ gì đó, cứ mặc kệ ta làm tiểu bá vương trong nhà, trèo tường leo cây không gì không biết.
Mãi đến lúc ta chuẩn bị xuất giá hai người mới vội mời ma ma đến huấn luyện cấp tốc vài ngày, tránh cho ta bị mất mặt ở nhà phu quân.
Ngày gả đi, mẫu thân nước mắt rưng rưng dặn ta:
“Ta không ngờ con phải gả đi sớm thế này.”
“Vào phủ rồi thì phải thu tính tình lại một chút, đừng làm mấy chuyện hoang đường nữa, kẻo bị người ta nói con không có phép tắc rồi chịu uất ức.”
Ta khắc ghi những lời ấy trong lòng, vội nói:
“Không gò bó đâu!”
Chu Vân Sơn hơi nghiêng đầu, khẽ nhíu mày, trên gương mặt ấy hiện lên chút nghi hoặc.
Không rõ là đang nghi hoặc điều gì.
5
Ta nghĩ, phu quân nhà ta quả thật đáng thương.
Ngày trước, Chu Vân Sơn từng là tài tử phong lưu khiến người người ca tụng.
Nhưng bây giờ, chàng nhắm mắt, dò dẫm tìm tay ta, tốn cả buổi mới đưa được một quả mơ vào tay ta.
Từ trên mây rơi xuống vũng bùn, chẳng biết trong lòng chàng khổ sở thế nào.
Đặc biệt là khi ta phát hiện nơi chàng thích ở nhất chính là thư phòng, càng nghĩ càng thấy chua xót.
Kỳ thực ta cũng giống chàng, ta thích ở trong thư phòng nhất.
Chỉ là thư phòng nhà ta chất đầy truyện dân gian, còn giá sách của Chu Vân Sơn thì toàn những quyển sách mà dù ta biết chữ cũng chẳng hiểu nổi nghĩa.
Một hôm, Chu Vân Sơn lại ngồi trong thư phòng, thường thì những lúc ấy chàng sẽ không nói lời nào, chỉ ngồi yên trước bàn như đang ngẩn người.
Ta cũng vào theo, lục lọi tìm loại sách mình đọc được, cuối cùng phát hiện trên bàn có một quyển du ký ghi chép lại phong tục phương Bắc.
Bìa sách nhìn có hơi quen quen quen, ta nhớ ra là mình từng thấy qua quyển sách này.
Nhiều năm trước, phụ thân nghe nói ở biệt viện Nam Sơn có một lão ngự y về hưu liền đến cầu xin, lúc ấy người ta mới chừa cho ta một viện nhỏ để dưỡng bệnh.
Khi đó ta bị nhốt trong cái viện nhỏ chừng lòng bàn tay, ngày nào cũng phải uống thuốc, buồn bực không chịu nổi.
Viện bên cạnh ta có một người bạn cùng bệnh.
Ta từng nhiều lần trèo lên ghế nhìn sang, thấy người đó còn u ám hơn ta, suốt ngày trùm mũ kín mít ngồi dưới gốc cây, lặng thinh như tượng.
Ta đoán người ấy hẳn cũng có nỗi khổ giống ta nên mới giấu mình như thế.
Ta quan sát hắn mấy ngày mà chẳng thấy hắn mở miệng nói câu nào.
Một hôm ta chán quá, bèn liều mạng trèo tường sang sân hắn.
Vừa nhảy vào liền giẫm phải bàn làm ấm trà rơi loảng xoảng xuống đất.
Chính âm thanh náo động đó khiến hắn nhúc nhích cái đầu trùm mũ.
Ta nhớ ta và người bạn kia sống cạnh nhau suốt nửa năm.
Hắn không thích nói chuyện, hầu hết thời gian là ta ríu ra ríu rít, ăn ké uống ké bên đó.
Về sau thấy áy náy nên ta có tặng hắn vài thứ lặt vặt, trong đó có cả quyển sách giống hệt quyển trên bàn kia.
Xem ra mắt nhìn của ta cũng chẳng tệ, ngay cả Ninh vương phủ cũng có một bản.
Ta mới lật trang đầu thì phu quân liền cất tiếng gọi:
“Nguyên Nguyên, nàng đang đọc gì đó?”
Ta đọc tên sách cho chàng nghe, chàng bật cười bảo:
“Quyển này là do bằng hữu tặng ta lúc trước, khi ấy chưa có thời gian đọc, giờ thì chẳng còn cơ hội nữa rồi.”
Lời ấy khiến lòng ta đau nhói:
“Để ta đọc cho chàng nghe.”
Chu Vân Sơn mỉm cười rạng rỡ, gật đầu đồng ý.
Thấy chàng đồng ý sảng khoái như vậy, ta không khỏi nghi ngờ chẳng lẽ là chàng cố tình dụ ta đọc cho chàng nghe sao?
6
Ta phát hiện Chu Vân Sơn thật lòng thích quyển du ký đó.
Có lẽ là bởi trong mười mấy năm còn thấy được ánh sáng, chàng chỉ đọc toàn sách vở nghiêm cẩn, chưa từng chạm qua loại sách giải trí như thế này.
Giờ khi ta đọc sách, chàng chống cằm chăm chú lắng nghe, đôi lúc còn hối ta đọc nhanh hơn.
Thấy chàng thích thú đến thế, ta cũng vui vẻ theo.
Cho đến một ngày, ta thấy tiểu đồng bên cạnh chàng – Đông Nghĩa – đang dọn dẹp thư phòng.
Ánh mắt hắn nhìn quyển du ký đầy khác lạ, động tác lật sách cũng cẩu thả.
Đông Nghĩa vừa mới hồi phủ sau khi thăm nhà nên không biết gần đây ta hay đọc sách cho Chu Vân Sơn nghe.
Ta sợ hắn làm rách sách nên nhắc nhở:
“Cẩn thận chút, phu quân thích quyển này nhất đấy. Nếu bị rách thì chàng sẽ không biết sau đó viết gì đâu.”
“Làm gì có chuyện đó?”
Đông Nghĩa từ nhỏ đã theo hầu bên cạnh Chu Vân Sơn, trước mặt ta cũng không câu nệ, lúc này hắn trợn trắng mắt:
“Quyển này ta đã đọc cho công tử nghe không dưới chục lần, ngài ấy thuộc lòng cả rồi!”
Ta đứng ngây người.
Nhìn thần sắc hắn không giống nói dối.
Vậy thì những lần Chu Vân Sơn ra vẻ chờ mong kia… chẳng lẽ đều là giả vờ?
Đông Nghĩa thấy mặt ta biến sắc thì biết mình lỡ lời, hắn vội chuyển chủ đề:
“Dạo này trời ẩm thấp, ta đem sách ra phơi nắng một lát.”
Nói rồi hắn ôm cả chồng sách bỏ đi mất hút.
Đông Nghĩa kê một cái bàn nhỏ bên hồ sen, chỗ đó có gió nhẹ, nắng ấm.
Chỉ là trong lòng hắn có quỷ nên thấy ta đứng gần liền vội nói:
“Thiếu phu nhân, hôm nay thời tiết đẹp, ta đi lấy ghế cho người!”
Hắn chạy nhanh như trốn nợ, chớp mắt đã chẳng thấy bóng.
Ta bày sách ra, cơn gió thổi qua khiến sách lật phần phật.
Ta vội đưa tay đè lại chúng, nào ngờ lại trượt chân ngã thẳng vào hồ sen phía sau.
Hồ không sâu, nhưng tiếng rơi vào nước lại không nhỏ khiến người trong phủ đều chạy đến, bao gồm cả Chu Vân Sơn cũng đang vội vàng chạy về phía ta.
“Nguyên Nguyên!”
Ta bị sặc nước, còn chưa kịp đáp thì chàng đã nhảy xuống hồ.
Chu Vân Sơn luống cuống mò tìm giữa ao sen.
Bạch y bị tảo xanh nhuộm loang lổ, dáng vẻ chật vật vô cùng.
Lúc ấy đang là mùa sen nở, chàng đi lại khó khăn trong nước, tay bị thân sen cào đầy vết thương.
Đám hạ nhân lần lượt nhảy xuống đỡ ta và chàng lên bờ.
Chu Vân Sơn gạt người khác ra, không ngừng mò mẫm, tới khi tay ta chạm được vào tay chàng thì chàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau màn náo loạn ấy, cả hai đều nhiễm phong hàn vì bị gió lạnh thổi trúng.
Chuyện ầm ĩ đến mức dù Chu Vân Sơn cấm người ngoài ra vào viện thì lão vương gia bên kia vẫn sai mấy vị đại phu tới khám.
Ồn ào nửa ngày trời mới yên ổn.
Ta và Chu Vân Sơn cùng nằm trên giường, đắp mấy lớp chăn, im lặng chẳng nói câu nào.
Ta xoa mũi, mãi sau mới nói:
“Chàng không nên nhảy xuống.”
Chàng không đáp.
Tối đến, sau khi uống thuốc, chàng mới khẽ nói:
“Ta biết nàng xưa nay phóng khoáng, tính tình hào sảng, là nữ trung hào kiệt.”
“Nhưng hôm nay, ta thật sự sợ nàng gặp nguy hiểm nên mới nhảy xuống, nàng đừng bận lòng.”
Ta đang phát sốt nghe vậy thì mặt càng đỏ bừng, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nào là phóng khoáng, hào sảng, phụ thân ta bảo đó gọi là… thiếu não.
Câu nói bất ngờ ấy khiến ta suy nghĩ mãi không thôi.
Cũng chẳng biết ta để lộ bản tính từ lúc nào.
Đầu óc loạn hết cả lên, ta vốn lười suy nghĩ, nhất là khi đang mệt:
“Chàng không cần vì cứu ta mà mạo hiểm, hơn nữa chàng đi lại khó khăn, viện lại có nhiều hạ nhân…”
“Nếu lần sau có chuyện tương tự thì đừng như vậy nữa.”
Không rõ ta nói trật chỗ nào mà sắc mặt Chu Vân Sơn liền sa sầm, chàng quay mặt đi, không nói gì thêm.
Không khí bỗng trở nên căng thẳng.
Tới khi ta mơ màng ngủ thiếp đi, dường như nghe thấy một câu:
“Giữa hai ta… không cần phải xa cách như thế.”
Xa cách gì chứ?
Ta lẩm bẩm trong cơn mộng mị.
Chỉ là ta sợ chàng xảy ra chuyện.
Vì một thê tử mới cưới chưa đầy mấy tháng mà bị thương thực sự không đáng.
7
Hậu quả của lần rơi xuống nước này đâu chỉ dừng lại ở trận phong hàn thoáng qua.
Chu Vân Sơn mấy hôm nay cứ mặt nặng mày nhẹ, tuy chàng vẫn tìm cách lại gần ta như thường ngày, nhưng dáng vẻ ấy nhìn sao cũng khiến người ta thấy gượng gạo.
Ta đã quen với sự ôn hòa của chàng nên mấy ngày nay cứ khó chịu trong lòng, chẳng hiểu vì cớ gì.
Đông Nghĩa từ sau khi khiến ta rơi xuống nước thì luôn canh cánh trong lòng, mà hắn lại là kẻ nhiều mưu mẹo nhất.
Một hôm, hắn bày trò trong suốt sân nửa ngày, hí hửng buộc sẵn cho ta một cái xích đu.
Trùng hợp thay, lúc trước trong sân nhà ta cũng từng có một cái xích đu.
Ta rất yêu thích nó, xem như hắn gãi đúng chỗ ngứa.
Ta còn chưa kịp ngồi lên thì Lan Y đột nhiên xuất hiện.
Nàng ấy quả thực rất đẹp, y phục gấm vóc, dung nhan diễm lệ khiến ai nhìn cũng không thể làm ngơ.
Đông Nghĩa vừa thấy nàng thì lập tức hành lễ:
“Bái kiến quận chúa Lan Y.”
Quận chúa ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo:
“Đứng lên đi. Vân Sơn đâu?”
Ta lấy làm lạ – viện của chúng ta rõ ràng cấm người ngoài ra vào, nàng làm sao có thể bước vào mà không cần thông báo?
Hơn nữa còn trực tiếp gọi tên thật của phu quân ta?
Chưa kịp để ta nghĩ kĩ thì Chu Vân Sơn đã bước ra, mỉm cười nói:
“Lan nhi đến rồi à?”
Quận chúa nhìn ta một hồi lâu, giọng nhẹ nhàng:
“Đây chính là thê tử mới cưới của ngươi sao?”
Chu Vân Sơn hình như rất thân thiết với vị quận chúa ấy.