Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HumWEo8w

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

18

 Sáng hôm vừa thức dậy, khung cảnh thật sự… ngoạn mục.

 “Gì đây trời?” – Tống Vãn vừa nhìn tôi vừa cười gian, ánh mắt quét từ trên dưới khi thấy tôi bước ra từ của Tống Dã.

 “ chị dâu đi, còn hỏi gì nữa.” Tôi nhanh chóng che đôi mắt đang đảo loạn khắp nơi của nó.

 “Chị dâu, qua ngủ không ngon à?” Nó liếc vào trong một cái rồi nhướng mày: “Anh tớ còn sống không ?”

 Tôi cũng liếc vào nó: “Thế… cậu em kia còn thở không?”

 “Cậu…” Tống Vãn nghẹn họng: “…cậu nghe thấy rồi à?”

 “Tớ chẳng nghe gì đâu, loáng thoáng tiếng một thằng con trai vừa khóc vừa rên thôi.” Tôi giơ ngón cái, “Ghê nha, ra tay ác thật đấy.”

 “Im miệng đi!” Hai mươi mấy năm nay, đây là đầu tôi thấy Tống Vãn đỏ mặt như con tôm luộc.

 “ nên… tại sao chúng cứ tổn thương nhau thế .” Tôi bật cười, nó cũng cười theo.

 Đang cười đến điên dại, bỗng phía chúng tôi xuất hiện một người.

 “Cách xa cô ấy ra, đừng dạy hư người .” – Người nói là Tống Dã, giọng lạnh tanh, ánh mắt hướng phía em .

 “Anh… cô ấy…” Tống Vãn á khẩu.

 Tôi suýt nữa cười bật ra.

  ngờ Tống Dã trực tiếp kéo tôi trở vào .

 “Anh !” Tôi kêu lên.

 “Đừng học hư theo em anh.” Anh nhìn tôi nghiêm túc.

 “Tại sao?” Tôi chống nạnh hỏi .

 Anh thở dài, nhìn tôi chằm chằm: “Học hư rồi, anh không quản .”

  cần anh quản chứ.

  đó, anh kéo tôi ra ngoài luôn, bỏ bữa sáng, vì thằng “em trai” kia vừa nhìn thấy tôi đã e thẹn một câu “chị ơi”.

 “Nhóc con thôi, đừng ý.” Anh cau mày nói.

 “Đó là bạn trai em anh .” Tôi thấy buồn cười.

 “Thế nào, em cũng kiếm một nhóc à?” Câu hỏi đột ngột khiến tôi sững .

 “Cũng… không không được.” Tôi cố ý trêu chọc.

 Quả nhiên anh không chịu trêu ghẹo, mặt sầm, tức giận đi mấy vòng rồi bất ngờ cúi nhìn tôi: “Em thấy anh được không, anh cũng trẻ hơn em một tuổi đấy.”

 Phụt… suýt nữa tôi phun nước miếng.

 “Hình như không được đâu nha?” Tôi dừng một nhịp, “Người còn em là chị cơ .”

 “Em…” Anh tức đến độ xoay vài vòng rồi trừng mắt nhìn tôi, giọng nhỏ như muỗi: “Chị.”

 “Hả? Không nghe rõ, anh nói gì đấy?” Tôi cố nhịn cười.

 “Anh nói…” Anh bất ngờ bóp nhẹ gáy tôi, giọng trầm : “Em đang thiếu đòn.”

 Vừa dứt lời, anh cúi lấy , đến khi tôi xin tha chịu buông.

 Anh dịu dàng áp trán lên tôi, khẽ : “Ruẫn Ruẫn.”

 “Ừm.” Tôi cảm nhận hơi ấm từ anh, cả thế giới như trở nên dịu dàng hơn.

 “Đợi chúng tốt nghiệp rồi kết nhé?”

 Tôi khựng một giây. Định bộ kiêu một chút, nghĩ , tôi vốn chẳng người kiêu kì, liền đáp: “Đợi anh 22 tuổi, chúng đi đăng ký.”

 Anh sững người: “Anh mua nhẫn hai mươi nghìn, em ý không?”

 “Anh lấy đâu ra tiền ?”

 “Tiền thưởng hồi trước đi thi. Trước đây toàn đem đi quyên góp, vốn dĩ dùng mua quà cho em.”

 “Anh với đàn chị đi thi cái đó hả?” Tôi hơi ngẩn ra.

 “Ừ, vốn không định đi, em bảo em thích album chữ ký, đi concert nên anh tham gia.”

 A… ra vì tôi sao? Nghĩ đến chuyện đó tôi còn ghen lồng lộn với đàn chị kia, giờ biết đối tượng tôi ghen… là chính mình.

 “Thôi bỏ nhẫn đi, đi xem concert vui hơn.” Tôi cười rạng rỡ.

 “Không cần nhẫn?”

 “ anh là đủ rồi, cần nhẫn gì.” Nói xong tôi kéo cổ áo anh, đặt một nụ nhẹ lên khóe môi anh.

 Anh cười khẽ: “Được rồi, mạng anh cho em, tùy em gì cũng được.”

 “Cái … gánh không đâu.” Tôi run môi, quay đầu bỏ chạy.

 “Em chịu trách nhiệm đấy.”

 “Em đổi ý rồi.”

 “Không được bỏ giữa chừng.”

 …Cứu mạng!

19

 Một hôm, Tống Dã điện bảo tôi ra ngoài, nói sẽ lái xe đón.

 Tôi vừa lên xe, anh thẳng tiến tới cục dân chính.

 Thủ tục cưới gọn lỏn, mất năm phút, khai mở “cặp đôi đầu tiên trong ngày”.

 Lúc tuyên thệ, mẹ tôi và mẹ anh cầm điện thoại quay lia lịa, vừa quay vừa bàn nhau xem ăn gì.

 Tôi: …

  đến nhà, nhìn đống người chật kín khách, tôi biết anh đã sắp đặt từ trước.

 “Anh bảo là sinh nhật hai người thôi ?” Tôi hoang mang nhìn anh.

 “ sinh nhật, tiện thể kết luôn, riêng tư.” Anh nói tỉnh bơ như không.

  đó anh kéo tôi đi giới thiệu với họ hàng bạn bè suốt cả buổi, tôi cười đến cứng hàm, còn anh nhìn tôi cười suốt.

 Mẹ tôi khỏi lo, chưa đầy nửa tiếng đã nhập hội đánh bài cùng họ hàng nhà anh, vui như Tết.

  , tôi nằm bẹp giường, mệt rã rời trong lòng vẫn lâng lâng.

 Đó là người tôi yêu nhất trên đời .

 Hôm nay, tôi và anh đã trở thành vợ chồng.

 Mọi thứ đều đẹp đến không thật.

 “Mệt lắm à?” Anh nắm tay tôi hỏi.

 “Ừ.” Cả ngày tiếp khách, tôi mệt xỉu mệt vui.

 “ anh… phục vụ em.”

 Tôi: “?”

 “Ờ… cũng được…”

 Anh bật cười không kiềm được.

 “Cười gì chứ?” Tôi chẳng hiểu .

 “Nhìn em là cười, đời thua em rồi, anh cam tâm.”

 Đúng là đồ đàn ông biết ăn nói, xem tôi không đè anh lạ!

  cuối cùng… cũng chẳng rõ đè .

 Những ngày đó như chậm , nhiều năm nghĩ đêm đó, tôi vẫn thấy mình quá sáng suốt.

 Con nhất định liều một vì tình yêu, nếu không sao được những điều bất ngờ tuyệt vời như .

 Mong mỗi cô đều thể can đảm một vì trái tim mình, dám yêu, dám liều!

 (Hoàn)

Tùy chỉnh
Danh sách chương