Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
16
Vừa tỉnh dậy, việc đầu tiên tôi nghĩ đến chính là chuyện tối qua, liền vội vàng lật người xuống giường đi tìm anh. Nhưng nhìn quanh đâu còn bóng dáng anh? Chết rồi, lỡ để mẹ tôi phát hiện thì toi!
Tôi cuống cuồng chạy ra khỏi phòng, kết quả lại thấy anh ta đang ung dung cùng mẹ tôi ngồi ăn sáng ở phòng ăn.
Xong đời! Vụ tôi lén dẫn đàn ông về nhà cứ thế mà bại lộ à?
Mẹ gọi tôi ngồi xuống. Tôi vừa ngồi vừa liếc nhìn mẹ, lại nhìn anh. Anh thì bình thản không…
“Mày thức khuya quá phải không? Gọi mãi không dậy ?” Mẹ lườm tôi một cái.
“Hả?”
“Con sai rồi!” Chưa kịp để mẹ nổi giận, tôi ngoan ngoãn nhận lỗi .
Mẹ nhìn tôi nhìn đứa ngốc. Mà lúc này anh cúi đầu, nhịn cười thấy rõ.
“Hôm ngoan thế?” Mẹ lẩm bẩm, rồi đột nhiên ghé sát tai tôi, làm tôi hoảng hồn nhắm chặt .
“Mẹ hiểu mà, vờ ngoan trước mặt cậu ấy chứ gì?” Bà ngừng một chút rồi lại thì thầm: “Người ta đến tận một tiếng rồi dậy, để người ta đợi thế à? Có cao nhân chỉ đạo cơ mà, tiếp tục phát huy nhé.”
Tôi: “!”
Cao nhân gì chứ, người ta đến tận… 10 tiếng rồi đó mẹ ơi!
Tôi ho nhẹ, thử dò xét: “Anh tìm tôi có việc gì ?”
Anh khẽ cười rồi nghiêm túc đáp: “Tôi làm rơi áo, em có thấy không?”
Mẹ tôi đầy dấu hỏi trên mặt.
Miệng tôi run run: “Có lẽ… hôm qua trên xe tôi lấy nhầm của anh rồi.”
Nói xong, tôi cắm đầu chạy về phòng.
Chết tiệt, áo của anh ta đâu? Tôi lục tung phòng, mồ hôi vã ra tắm nhưng vẫn chẳng tìm thấy. Không biết lát nữa ra ngoài giải thích với mẹ thế nào.
Đúng lúc ấy, một hơi ấm áp áp sát sau lưng. Tôi quay lại thì thấy anh đang cúi đầu nhìn tôi cười.
Tôi hoảng hốt bật dậy, nhào ra đóng sầm , khóa chặt.
“Anh… anh làm gì thế? Ngoài kia còn có mẹ tôi!” Tôi hốt hoảng chỉ ra ngoài.
Anh dựa lười biếng bàn học: “Tôi đi chạy bộ sáng, về tiện mua ít đồ ăn sáng, mẹ em mở cho tôi .”
Thì ra là vậy! Tôi ôm ngực thở phào.
Chả trách mẹ tưởng anh đến.
“Đi rồi thì đi luôn, về làm gì?” Tôi lườm anh.
Anh chỉ lặng nhìn tôi, không nói.
“Anh về đi, ở đây lâu không hay.” Tôi mở đẩy anh ra ngoài.
Anh vẫn nhìn chằm chằm tôi không rời.
“Có phải em quên gì không?” Cuối cùng anh nhịn không nổi, cúi đầu, lầm lì ở không chịu đi.
Quên gì nhỉ? Tôi vắt óc nghĩ cũng không ra.
Chẳng lẽ… anh tôi hôn tạm biệt?
Trời đất, dính người vậy trời?
Thôi kệ! Tôi kéo cổ áo anh, nhón chân lên, vừa định hôn thì…
17
“Ruẫn Ruẫn” – là tiếng mẹ tôi!
Tôi bật ra nhanh tên bắn, bộ đang tìm đồ.
“Con à, hôm qua cậu mà mẹ giới thiệu cho con…” Mẹ vừa đi vừa nói, thấy anh còn đứng đó thì lập tức bặt. “Ồ, còn chưa đi à, Tiểu Tống?”
“Vâng, sắp đi rồi.” Anh ta vẻ cũng bất ngờ khi mẹ tôi đuổi khéo, hơi sững người.
“Ài, dì cũng giữ con lại ăn cơm trưa, nhưng mà trưa có khách đến – cái cậu hôm qua dì con giới thiệu cho Ruẫn Ruẫn ấy, nên…”
Cái gì? giờ mà mời Cố Vũ đến nữa? Mẹ tôi đang diễn trò gì đây?
Tôi ngẩng đầu bắt gặp ánh đen sầm của anh.
Tôi gửi lại một ánh vô tội.
Anh cắn răng, nhìn tôi sâu, rõ ràng không tin rồi hầm hầm nói: “Tôi đi trước.”
Xách áo khoác bỏ đi luôn.
Tôi đứng đực tại chỗ. Cái nhìn đó là ? Giận rồi à?
“Má, má làm gì thế? nhắc vụ xem trước mặt anh ấy? Ngại chết đi , ít ra cũng đợi anh ta đi rồi hẵng nói…” Tôi huých mẹ.
Mẹ thò đầu ra kiểm tra xem anh ta đi chưa, hạ : “Con biết gì, đàn ông không nuông chiều thì phải thả dây dài câu cá lớn, để nó thấy hồi hộp.”
“Thả dây dài á má? Con cá này sắp ngoạm cần câu đi rồi!” Tôi còn đang lăn tăn có nên giải thích với anh không, rằng mẹ chỉ nói dối thôi.
“Mày bình thường lanh lợi thế, cứ dính tới yêu đương là óc để đâu không biết.” Mẹ thở dài: “Con thích Tiểu Tống, năm mẹ thấy hết rồi. Mẹ thấy nó cũng có cảm tình với con, vậy thì tranh thủ lần này mà tóm lấy, còn chần chừ gì.”
Giờ thì tôi hiểu tại mình bạo gan tới mức có thể lao anh hổ vồ mồi – là di truyền .
Mẹ mà biết tôi sớm nhào lên giường anh rồi, không biết có giơ ngón cái khen không nữa.
Dưới sự chỉ đạo của mẹ, anh nhắn rủ tôi đi chơi, tôi viện cớ từ chối.
Quan trọng nhất là mỗi tối chỉ gửi một tin “Anh đang làm gì?”, đợi trả lời xong liền biến mất.
Mẹ gọi chiêu này là “dục cầm cố túng”.
Kết quả là tôi mốc meo ở nhà tuần, anh chịu không nổi gọi chất vấn: “Rốt cuộc em đang chat với nhiêu người?”
“Chỉ có anh.”
“Chỉ tôi?” Anh vài giây rồi nghiến răng: “Tôi gọi cho Cố Vũ mà máy anh ta toàn báo bận, em còn dám nói…”
Tôi: “???”
Trời đất chứng giám, tôi chỉ chat với anh. Để kiềm chế bản thân, trả lời tin xong là game luôn, lấy đâu thời gian gọi điện cho ai?
Khoan … anh gọi cho Cố Vũ chỉ để điều tra xem tôi đang nói chuyện với ai à?
Tôi nằm lăn ra giường, cười tới đau bụng.
Một băng sơn nam thần mà ghen bóng gió thế này, cảnh tượng ấy… dễ thương xỉu.
“Em đang tắm, không nhìn điện thoại.” Tôi thôi trêu anh.
Điện thoại reo liền.
“Alo.”
“Ừ, em đang tắm này, nghe tiếng nước chưa?” Tôi mở vòi nước làm bằng chứng.
“Em…” Anh khựng lại. “Câu trả lời đâu?”
“Câu trả lời gì?” Tôi ngốc.
“Đừng vờ.” Anh gầm nhẹ trong điện thoại.
“Không hiểu.” Tôi tiếp tục vờ.
“Tôi… phục em luôn.” Anh gắt mèo xù lông, tưởng sắp cúp máy, ai ngờ bỗng mềm hẳn: “Anh thua em rồi.”
Tôi ôm bụng cười lăn lộn: “Ai bảo anh sa bẫy?”
“Anh tự nguyện, chưa?” Anh gắt gỏng rồi hạ khàn khàn: “ em hôn, em ôm, em… hành hạ đến mất từng đêm, em vừa lòng chưa? Làm bạn anh đi?”
“Ơ?” Tôi nghệt mặt: “Em còn nhỏ, đừng nói mấy câu đó…”
“Không nhỏ.” Anh dịu lại, tiếng thở khẽ bên tai.
Tôi đỏ mặt, bực bội: “Cái đồ lưu manh! Kiểu này em thua à?”
“Chuyện đó chỉ nên bàn riêng với anh thôi.” Anh cười bất lực.
“Ai thèm bàn với anh, cúp đây!” Tôi đỏ mặt tía tai.
Tin nhắn đến sau đó: “Anh đến gặp em không, bạn ?”
Tôi lắng nghe ngoài phòng, mẹ vẫn chưa đi đánh bài.
“Không tiện.”
Một lúc sau, lại có tin: “Vậy anh đứng dưới sổ nhìn em một cái thôi.”
“Có gì mà nhìn?”
“Không nhìn không nổi.”
Thôi kệ.
“Đợi, em xuống.” Tôi nhắn rồi vội lau tóc, thay đồ phi ra ngoài.
Vừa tới sân, một cánh tay kéo gọn lòng. Tôi còn chưa kịp hét thì thấy gương mặt anh.
ngày không gặp, vừa thấy anh, tim tôi đập loạn xạ.
“Không phải bảo em lên ?”
“Chờ không nổi.” Anh nói xong liền cúi đầu hôn tôi.
Thế giới tôi lập tức lấp đầy bởi anh, toàn bong bóng hồng bay lượn.
Bất chợt trời đổ mưa lớn, chúng tôi ôm nhau hôn mãi trong hành lang. Tôi ước gì thời gian ngừng trôi.
Đến khi hôn đến mức hơi thở dồn dập, anh đỏ hoe mơ màng: “Qua nhà anh trú mưa nhé? Tối nhà chỉ có mình anh.”
Tim tôi đập càng dữ, cúi đầu nhỏ : “.”
Rồi chuyện gì đến cũng đến. Tôi nằm trên giường anh, đếm đèn trên trần mà không tài nào đếm hết.
“Anh tắt đèn nhé?” Anh hỏi khẽ.
“Tắt đèn là à?” Tôi lí nhí.
Anh lặng giây lát rồi cúi hôn tôi: “Nghe nói em thích anh nhiều năm rồi.”
“Rồi ?” Tôi thở dốc.
“Để em chờ lâu vậy, xin lỗi.” Anh mỉm cười dịu dàng: “Anh phải bù đắp cho em chứ.”
Tôi bật thẳng câu “Cút!” mặt anh. Bù đắp kiểu gì không bù, lại chọn cách này!
Nhưng tôi chưa kịp chửi thì có người khác lên tiếng.
“Biến!”
Tôi và anh đều giật mình.
“Người ta với tôi.” Là một cô .
Người quát là Tống Vãn.
Tôi nhìn trân trân anh: “Anh bảo tối nhà chỉ có anh?”
“Em anh bảo đi dự sinh nhật bạn, không về.” Anh cau mày nhìn ra ngoài.
Tôi cũng choáng, Vãn từ giờ có bạn trai vậy?
“Em à, nam nữ không nên chung, coi chừng xảy ra chuyện lớn.” Tống Vãn ra sức khuyên nhủ ai đó.
“Chị ơi, em trưởng thành rồi, cần xem chứng minh nhân dân không?”
Đang nghe dở thì bỗng bặt. Tôi phát hiện tai mình anh bịt kín.
“Em anh ghê , còn lợi hại hơn anh.” Tôi thành cảm thán, vừa quay đầu thấy ánh anh thay đổi.
Anh vươn tay, “tách” một tiếng tắt đèn: “Đừng khóc là .”
Đêm đó… đúng là một đêm không .