Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

14

Mấy phút , tôi đỡ lấy cánh của Tống Dã — người đã say đến mức đi đứng loạng choạng — dừng lại bên bồn hoa , cảm giác tê dại cả da đầu.

“Anh tỉnh được không, còn đi nổi không? Tôi anh về nhé?” Tôi vừa đỡ vừa hỏi.

Anh lại mệt mỏi ngồi phịch xuống bồn hoa, khép mắt lại, không rõ là ngủ hay khó chịu quá không nhúc nhích nổi.

“Em bất tiện sao?” Anh híp mắt, nhìn tôi qua ánh đèn đêm.

Bị ánh mắt ấy quét tới, tôi run cả người.

“Mẹ tôi chắc chưa về .” Tôi liếc lên lầu, tầng chưa sáng đèn, hẳn mẹ còn đi đánh mạt chược chưa về.

Có vẻ… cũng không phải không thể anh lên tôi.

“Dì hình như rất hoan nghênh tôi đến mà.” Anh nói tỉnh bơ.

là mẹ tôi khách sáo thôi, anh không hiểu sao?

“Đi thôi.” Tôi vội đỡ anh ra chỗ thang máy. Anh cao quá, cả người tôi như lọt thỏm trong bóng anh, tôi hối thúc: “Nhanh lên.”

Ấn nút thang máy xong, tôi ngó nghiêng xung quanh, lo lắng muốn chết.

Anh chẳng nói gì, ngoan ngoãn để tôi dìu vào thang.

Về đến , tôi móc chìa mở cửa, mà anh dựa cả người lên tôi, làm tôi căng thẳng mở mãi không ra.

“Vào đi chứ.” Cuối mở được cửa, vậy mà anh lại không chịu bước vào.

“Tôi có ăn thịt người mà sợ gì.” Tôi muốn lật bàn, không hiểu sao anh lề mề thế.

Đôi mắt đen nhánh của anh khẽ cong lên cười: “Sợ… em.”

Sợ tôi? Tôi có ăn thịt người.

Tôi sững ra một thoáng, mới nhận ra hàm ý trong ấy.

Chết tiệt, anh sợ cái .

Tôi giơ thề: “Tôi đảm bảo không vào anh, ngủ phòng khách.”

Anh đứng yên nhìn tôi rồi bỗng bật cười: “Tin em nữa vậy.”

… Thế anh coi tôi là cái gì mà ‘tin nữa’ vậy hả?

Tôi dìu anh đến phòng khách, ngờ anh đổ sập cả người lên tôi.

“Anh dậy nhanh đi.” Tôi muốn khóc luôn rồi.

“Chóng .” Anh thầm bên tai tôi, hoàn toàn không định ngồi dậy.

tôi dựa một lát.”

“Anh buông ra trước đi, tôi còn đứng lên… á!”

Phần tôi nhỏ đến mức tự cũng không nghe nổi, bởi tư thế khiến tôi đỏ bừng, tim đập loạn, mà hình như… anh còn có phản ứng nữa.

Tôi xong đời rồi.

“Tống Dã.” Tôi gọi khẽ tên anh, nhịp tim đập còn lớn hơn cả nói.

“Ừ.” Anh đáp khàn khàn.

“Anh… anh tránh xa đi.” Tôi luống cuống chân, “Tôi sợ không kiềm chế được.”

Tôi nghe thấy anh khẽ cười bên tai .

Anh trai à, cái không đùa được .

Tôi cảm giác giây sẽ nhào tới cắn anh mất.

Cười một lúc, anh chợt ngưng, trầm hỏi: “Không kiềm chế được… định làm gì tôi?”

Làm gì à? Tất nhiên là người lớn ấy, tôi muốn khóc: “Lỡ tôi mất kiểm soát hôn anh sao?”

Không khí đi một giây.

Rồi môi anh khẽ áp tới, cách tôi chỉ một li thôi, anh khàn khàn: “Tôi say rồi, tùy em.”

Thế… thế có hơi dễ dãi quá không?

Tôi khẽ ngửa đầu, thử đặt một nụ hôn nhẹ lên môi anh.

Ngửa cổ mỏi quá, tôi nhanh chóng rụt về.

Anh lại không chịu, đỏ ửng, hỏi: “Còn… muốn nữa không?”

Một khiến tôi đỏ tới tận mang tai.

“Muốn…” Tôi mặc kệ, ngửa đầu hôn anh thêm nữa.

Đúng lúc ấy, mở cửa vang lên – mẹ tôi về rồi!

15

“Chết tôi rồi.” Tôi vội tắt đèn ngủ.

“Suỵt…” Tôi bịt miệng anh.

Hai đứa im thin thít, chỉ nghe tĩnh ngoài phòng: mẹ đặt chìa khóa, gom rác, kéo rèm rồi trở về phòng.

Mỗi tôi đều đoán trước được, mà tim vẫn đập nhanh muốn phá ngực.

Đợi mẹ yên hẳn, tôi mới thở ra, đầu óc tỉnh táo lại.

“Anh ổn không?” Tôi khẽ hỏi: “Qua phòng tôi đi, xa phòng mẹ tôi , khỏi nghi ngờ, yên tâm tôi không làm gì .”

Tôi không dám tưởng tượng cảnh anh ở phòng khách mà lỡ gây , mẹ tôi sẽ sốc thế nào.

Qua phòng tôi lắm mẹ tưởng tôi phát rồ giữa đêm, bà cũng mặc kệ.

“Em sao tôi vậy.” Anh đáp gọn lỏn.

Anh như đã tỉnh kha khá, uể oải theo tôi về phòng.

Tôi thay chăn, nhường giường anh, tự trải đệm đất.

Anh tắm rửa xong, bước ra thấy tôi ngồi đất nghịch điện thoại đứng đực nhìn một lúc.

“Dụ tôi về phòng em rồi chỉ chơi điện thoại?”

“Chứ làm gì?” Tôi tròn mắt.

“Tùy em.” Anh hừ một rồi chui vào chăn, tối sầm không thèm liếc tôi nữa.

Thật là kỳ lạ.

Tôi tắt đèn, nằm xuống đất, tiếp tục lướt điện thoại.

Anh hiểu, tôi lén đàn ông về , còn ngủ chung phòng, giờ thần kinh căng như dây đàn, còn tâm trạng gì mà nghĩ bậy nghĩ bạ.

Chỉ mong sáng mai mẹ đi sớm, tôi lẽ anh ra ngoài… Cảnh như phim truyền hình vậy trời.

“Nằm đất không cứng sao?” Tưởng anh ngủ rồi, ngờ anh lại lên .

“Ổn mà.” Tôi chỉ muốn anh ngủ nhanh .

“Hôm nay em đi xem mắt thành công không?” Anh hỏi.

“Hả?” Tôi đơ ra, sao lại nhắc

“Tạm ổn.”

Anh im , tối sầm nhìn tôi.

“Tô Ruẫn, em làm gì cũng bỏ dở giữa chừng à?” Anh chất vấn.

“Không… .” Tôi hơi bối rối.

“Không?” Anh nhắc lại: “Hồi cấp ba mượn bài tôi chép, hứa tôi đồ ăn sáng một tuần, cuối có hai ngày; học người ta gấp hạc giấy, bảo gấp 999 con tặng tôi, em làm 9 con là bỏ; hứa học chăm để đậu một trường, nghe nói trường khác nhiều trai đẹp hơn, đổi nguyện vọng luôn…”

“Em lúc nào cũng vậy.” Anh thở dài, y như đang than vãn.

“Tôi…” Tôi cứng họng, sao anh nhớ rõ thế.

“Ngay cả với tôi cũng ba phút nóng lạnh?” Anh nhìn thẳng tôi.

“Không có!” Tôi khẽ đáp: “Với anh chỉ ba phút.”

Rõ ràng là anh lạnh nhạt tôi trước, giờ thành lỗi tôi rồi.

“Hôn cũng hôn rồi, nhìn cũng nhìn rồi, nên làm không nên làm cũng làm rồi, thế mà em còn đi xem mắt, xem tôi là cái gì đây?”

Da đầu tôi tê rần, hóa ra anh nói tôi xem mắt.

Anh đang ghen?

“Mẹ tôi dùng tiền tiêu vặt ép tôi đi, là vậy .” Tôi giải thích.

“Em thiếu tiền đến vậy à?” Sắc anh dịu đi một , hỏi tiếp.

“Ờ…” Tiền tôi toàn mẹ , tôi lấy ra, tất nhiên là thiếu.

Anh im hồi lâu, tôi tưởng ngủ rồi, ngờ giây

Anh chuyển cả đống tiền tôi!.

Người … thẳng tính quá rồi.

Đáng lẽ tôi không nên nhận, mà tự bấm lấy.

Hết cái tới cái khác, tôi chẳng đếm, nhận một hồi thấy áy náy mới gõ: “Đừng gửi nữa, đủ rồi.”

Anh mới dừng .

Rốt cuộc anh định làm gì?

Cả hai lại rơi vào im .

Tôi lướt lại danh sách chuyển khoản, phát hiện mỗi cái đều kèm một chữ.

Nối lại thành : “Làm – bạn – gái – tôi – nhé?”

Tim tôi lỡ một nhịp, đầu óc nổ tung.

“Nhận tiền rồi, trả lời ?” anh kéo tôi về thực tại.

trả lời à? Tất nhiên là đồng ý ngay lập tức.

Nghĩ đến bao năm thầm thích anh rồi nhìn mấy cái chữ trước mắt, tôi lại thấy sống mũi cay cay.

“Đáp án ?” Anh lại hỏi nữa.

Anh đã chui lên giường, tới sát bên tôi, hỏi gần trong gang tấc.

Tôi ngượng đỏ , quay lưng đi: “Đợi mai hỏi lại, giờ anh say rồi, không tính.”

Anh chạm nhẹ vai tôi, thở dài: “ bảo em là tôi say.”

Tôi sững sờ.

“Lúc nãy anh còn mơ màng mà.” Tôi cãi.

Anh xoa đầu tôi, khẽ gọi: “Ngốc.”

Nói rồi bế tôi lên đặt lên giường.

“Tôi ngủ đất, chỗ lạnh.” Anh kéo chăn đắp tôi rồi lùi xuống sàn.

“Ừ.” anh dịu dàng quá khiến tôi tan chảy.

Tôi vui đến mức chỉ muốn hét lên rằng đã có bạn trai, nhưng vì anh còn trong phòng, đành kìm nén.

Cuối tôi buồn ngủ quá, thiếp đi.

Trong mơ, là thời cấp ba, tôi lén chép bài anh, tưởng sẽ bị mắng, ngờ anh lắc đầu bất lực: “Hiểu bài không? Các bước làm ấy.”

“Không hiểu lắm.” Tôi thật thà.

“Vậy tôi viết dễ hơn.” Hôm , anh tôi bài đã sửa đơn giản.

Khi tôi từng nghĩ, không biết kiểu con trai lạnh lùng nhưng dịu dàng như anh mà yêu sẽ như thế nào. Giá mà người là tôi.

Rồi cảnh chuyển tới tán hoa hoè nơi sân trường, anh cúi đầu nói: “Tôi thích em, Ruẫn Ruẫn.”

Đến đây, tôi kích quá mà choàng tỉnh.

Tùy chỉnh
Danh sách chương