Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nhìn thấy thân thể ta dính đầy máu, đôi mắt đen của y trầm xuống, bước nhanh đến bên ta, giọng nói trầm thấp:
“Nhị tiểu thư, nàng đã biết nơi này là phủ ăn thịt người, vì sao còn ở lại qua đêm?”
Ta vốn nghĩ y sẽ hỏi ta về nội dung trên mảnh vải kia.
Dù thân thể đau đớn rã rời, nhưng ta vẫn cố nở nụ cười:
“Thái tử điện hạ, thần nữ đang chờ ngài đến.”
Với một đồng minh còn chưa thật sự về phe mình, ta cần phải chân thành.
Ta thực sự đang chờ Thái tử điện hạ.
Tuy nhiên, ta không chỉ chờ y.
Nếu Thái tử là người lạnh lùng bạc tình thì sao có thể trở thành đồng minh của ta?
Công Thượng Chiếu cam chịu nhẫn nhục nhiều năm để phục quốc, nhưng hắn thích giết chóc, máu lạnh vô tình.
Ngay cả thê tử kết tóc se tơ cũng có thể bắn chết thì sinh linh trong thiên hạ chẳng là gì trong mắt hắn.
Ta vốn không muốn dính líu gì đến quyền thế giang sơn.
Nhưng nếu ta không thoát khỏi phủ Thừa tướng, không cắt đứt mối hôn liên quan với hắn thì mai này khi hắn đăng cơ xưng đế, dân không yên ổn, chúng sinh lầm than… ta cũng khó tránh khỏi tai họa.
Thà rằng, ta sẽ chặt đứt tia hi vọng bước lên ngôi báu của hắn ngay từ bây giờ!
Ta không nhận ra, lúc này Thái tử đang nhìn gương mặt trắng bệch không còn chút máu của ta với đôi mắt càng lúc càng tối sẫm, đến cả ngón tay ẩn dưới tay áo cũng khẽ run rẩy.
“Nhị tiểu thư, tình thế cấp bách, đắc tội rồi!”
Không để tâm đến máu me đầy người, y ôm ta lên.
Lồng ngực rắn chắc, quanh thân thoang thoảng mùi long diên hương.
Y đến cứu ta chẳng qua là muốn lợi dụng ta để moi thông tin về hậu nhân tiền triều.
Giao dịch lợi ích có thể giảm bớt rất nhiều rắc rối.
Thực ra ta và Thái tử Văn Thừa chẳng thân thiết gì.
Kiếp trước, sau một năm thành thân với Công Thượng Chiếu, Tôn Thanh Việt gả vào phủ Thái tử, trở thành thái tử phi.
Phủ Thừa tướng không ưa ta và Công Thượng Chiếu nên ta rất ít khi về thăm, cũng chưa từng có dịp gặp gỡ Thái tử và Tôn Thanh Việt.
Những điều ta biết về Thái tử đa phần đều do Tôn Thanh Việt kể lại.
Nàng ta nói, mình và Thái tử ân ái mặn nồng, phu thê hòa thuận, tình thâm ý hợp.
Thế nhưng sau đó, khi kinh thành binh biến, nàng ta lại cấu kết cùng Công Thượng Chiếu để phản bội Thái tử.
Vậy nàng ta bắt đầu tư thông với Công Thượng Chiếu từ khi nào?
Chuyện đó giờ đã không còn quan trọng.
Bởi vì…
Chẳng bao lâu nữa, nàng ta sẽ trở thành thê tử của Công Thượng Chiếu.
Bọn họ sẽ có cả một đời để thỏa sức “tư thông”!
07
Vừa đi được mấy bước, chúng ta liền chạm mặt Công Thượng Chiếu đang hấp tấp chạy đến.
Đêm nay phủ Thừa tướng quả thật náo nhiệt vô cùng.
Ta còn nhớ, trong kiếp trước, đêm nay Công Thượng Chiếu không đến tìm ta mà lại khóc lóc chạy đi tìm Tôn Thanh Việt.
Lúc đầu, hắn không muốn cưới ta, nhưng sau khi gặp Tôn Thanh Việt, hắn liền đồng ý, còn thay đổi tính tình, trước sau ân cần bảo vệ ta.
Thiên hạ đều nói, tâm trí Công Thượng Chiếu ngây dại như hài tử.
Ta cứ ngỡ những gì hắn làm cho ta đều xuất phát từ chân tâm.
Chân tâm đổi chân tâm, ta liền dốc cạn trái tim vì hắn.
Nhưng đến cuối cùng, tất cả chỉ là một vở kịch lấy tên “tử tù”.
Dưới ánh chiều mờ, ta không nhìn rõ gương mặt hắn, chỉ thấy trên người hắn tỏa ra một luồng khí tức nguy hiểm.
Tim ta run lên.
Đây tuyệt đối không phải khí thế mà kẻ ngốc Công Thượng Chiếu đời trước từng có.
Ta có thể trọng sinh thì người khác cũng có khả năng như vậy.
Nhưng ban ngày, ta quan sát hắn không hề có gì khác thường.
Cớ sao giờ lại…?
Ta ngẩng đầu nhìn lại Công Thượng Chiếu,
Chỉ thấy hắn đã khôi phục vẻ ngốc nghếch ngày trước.
Hắn chống nạnh đứng chặn trước mặt Thái tử điện hạ, làm ra vẻ muốn giành lấy ta.
“Hứ! Ngươi thả tỷ tỷ ta ra! Tỷ tỷ là của ta!”
“Tỷ tỷ là của ta! Tỷ tỷ là nương tử của ta! Ngươi mau buông nàng ra!”
Công Thượng Chiếu vốn không ưa gì ta, sao giờ lại ra sức giành giật?
Lẽ nào…
Lòng ta nảy sinh nghi ngờ nhưng đành tiếp tục dò xét.
Thái tử Văn Thừa lùi lại hai bước, lạnh lùng nhìn Công Thượng Chiếu, trầm giọng:
“Tránh ra!”
Âm thanh vang vọng như sấm, khí thế uy nghi tự nhiên toát ra.
Ngay cả Công Thượng Chiếu cũng phải giật mình một cái.
Ấy… chuyện này không ổn.
Thái tử điện hạ và ta vốn không thân nhau, sao lại có mâu thuẫn với Công Thượng Chiếu?
Ta liếc nhìn về phía Công Thượng Chiếu, chỉ thấy đáy mắt hắn thoáng hiện tia âm trầm rồi lập tức ngã vật ra đất, lăn lộn giả bộ khóc rống:
“Thái tử ca ca bắt nạt người ta!”
“Thái tử ca ca cướp nương tử của ta!”
Ta ra hiệu cho Thái tử điện hạ đặt ta xuống.
Y nhìn vết thương trên người ta, môi mím chặt nhưng không hề có ý buông tay,
Ngược lại, y còn bước nhanh qua Công Thượng Chiếu, ôm ta đi tiếp.
Công Thượng Chiếu hét lớn khiến nhiều người kéo đến,
Trong đó có cả Thừa tướng đại nhân và Tôn Thanh Việt.
Vừa thấy Thái tử Văn Thừa ôm ta, sắc mặt Tôn Thanh Việt lập tức biến đổi.
Nàng ta quên cả dáng vẻ đoan trang mà hét lên the thé:
“Ngươi ngươi ngươi… Ta ra lệnh ngươi lập tức cút xuống khỏi người Thái tử điện hạ!”
Tốt thôi.
Tất cả đã đến đông đủ, vậy thì ta cứ nhân cơ hội thử thêm một phen.
Ta khẽ kéo vạt áo Thái tử, khẽ giọng nói:
“Điện hạ, giúp ta một tay!”
Thân thể y khẽ cứng lại, lạnh nhạt “ừm” một tiếng, không hề từ chối.
Ta dịch người tìm một vị trí dễ chịu hơn trong vòng tay y.
Khoảng cách giữa hai ta rất gần.
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy cảnh tượng vô cùng ám muội.
Tôn Thanh Việt trông thấy thì càng thêm tức giận, nhưng nàng ta cũng nhanh chóng nhận ra mình vừa thất lễ, vội sửa giọng:
“Tôn A Bảo, chẳng phải ngươi đã nhìn thấu hồng trần, đoạn tuyệt thân tình, quy y cửa Phật rồi sao?”
“Sao giờ lại gần gũi Thái tử điện hạ đến vậy?”
Công Thượng Chiếu cũng bò dậy từ dưới đất, tiếp tục la lối:
“Nương tử! Tỷ tỷ là nương tử của ta!”
“A Chiếu không thể không có A Bảo!”
“A Bảo là của A Chiếu!”
Một kẻ là đồ ngốc bẩm sinh.
Một kẻ là kép hát trời sinh.
Quả nhiên là xứng đôi vừa lứa!
Ta khẽ cười, giơ tay chỉ vào Tôn Thanh Việt:
“Thế tử, nương tử của ngài là đích nữ phủ Thừa tướng – Tôn Thanh Việt.”
“Còn ta là thứ nữ Tôn A Bảo, là muội thê của ngài!”
“Thế tử, cuối cùng thì ngài cũng phải cưới tỷ tỷ thôi, hà tất còn lôi ta vào làm gì?”
Ta cố ý nhấn mạnh hai chữ “cuối cùng”.
Nếu Công Thượng Chiếu cũng trọng sinh, hẳn sẽ hiểu được hàm ý trong câu nói này.
Lời vừa dứt, sắc mặt cả hai người đều biến đổi.
Đặc biệt là Công Thượng Chiếu, hắn siết chặt tay, vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt đen sắc bén như chim ưng.
Khoảnh khắc ấy, ta như thấy lại dáng vẻ hắn dắt tay Tôn Thanh Việt, đến phủ thế tử giết ta trong kiếp trước.
Hắn cũng trọng sinh rồi!
Hắn đến tìm ta chẳng qua là muốn lặp lại quỹ đạo đời trước:
Cưới ta làm bình phong, gây hỗn loạn trên triều đình, chiếm lấy thiên hạ.