Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nhưng ta tuyệt đối không để hắn được như ý!
Thừa tướng vội vàng chạy đến, vừa thấy cảnh tượng ấy liền sầm mặt:
“Thái tử điện hạ, ngài đã đồng ý để A Bảo lưu lại phủ một đêm để hàn huyên với thân nhân rồi, sao giờ lại đến giữa đêm khuya, chuyện này là sao?”
Thái tử Văn Thừa hừ lạnh.
“Thừa tướng đại nhân, cách ngài ‘hàn huyên’ thật là độc đáo!”
“Bản cung cũng muốn cùng ngài ‘hàn huyên’ một trận cho rõ ràng!”
Dứt lời, không để Thừa tướng kịp mở miệng, Thái tử liền chỉ vào Công Thượng Chiếu và Tôn Thanh Việt, trầm giọng:
“Hôn sự giữa thế tử và đại tiểu thư nên sớm tìm ngày lành.”
“Chớ để thế tử mãi đến quấy rầy nữ quan trong phủ của ta nữa!”
08
Ta được Thái tử Văn Thừa đưa về phủ Thái tử.
Y biết ta chỉ muốn rời khỏi phủ Thừa tướng nên đã thay ta xin được văn thư đoạn tuyệt huyết thống từ tay Thừa tướng đại nhân, với điều kiện – ta phải ở lại phủ Thái tử làm nữ quan.
So với việc bị đày vào am ni cô, ở lại phủ Thái tử dẫu sao cũng dễ thở hơn nhiều.
Ta vốn dĩ chỉ muốn thoát khỏi phủ Thừa tướng, như vậy cũng tiết kiệm được không ít phiền toái.
Thái tử Văn Thừa từng đơn giản hỏi ta về mảnh vải có ghi chuyện hậu nhân tiền triều.
Nhưng việc trọng sinh quả thực quá mức hoang đường.
Ta chỉ có thể đem những chứng cứ cho thấy Công Thượng Chiếu là giả thế tử trình ra trước Thái tử, trình ra trước hoàng thất mới có thể diệt trừ hậu hoạn.
Khoảng thời gian này, ta cẩn thận hồi tưởng lại mọi chuyện ở kiếp trước.
Thực ra, Công Thượng Chiếu chưa từng thật sự ngốc.
Hắn vốn là đích trưởng tử của phủ Trung Dũng hầu.
Năm lên 6 tuổi, hắn cùng tổ mẫu lên núi lễ Phật, không may rơi xuống nước.
Nằm hôn mê mấy ngày, khi tỉnh lại thì thần trí hắn đã như đứa trẻ.
Sau này, các trưởng bối trong phủ Trung Dũng hầu đều tử trận ngoài chiến trường.
Các thân thích còn lại đều là dòng bên.
Vì vậy, dù hắn có vẻ ngốc nhưng vẫn kế thừa tước vị thế tử – hữu danh vô thực.
Trong thành, trong triều, hắn là một kẻ không ai để tâm.
Chính là kẻ như vậy mới có thể ung dung gây dựng thế lực, âm thầm chuẩn bị cho kế hoạch phục quốc.
Ta và Thái tử đều cử người đi điều tra về thân thế của Công Thượng Chiếu.
Nhừn ngoài việc rơi xuống nước năm 6 tuổi thì không có điều gì khả nghi.
Cổ nhân có chuyện “ly miêu tráo thái tử”, cũng không loại trừ khả năng ngay từ khi sinh ra, Công Thượng Chiếu đã bị tráo đổi và thay thế thế tử chân chính.
Nhưng chúng ta lật tung cả hồ sơ lẫn tin tức vẫn không tìm ra bất kỳ sơ hở nào.
Tựa hồ… Công Thượng Chiếu đúng là Công Thượng Chiếu, không phải thái tử tiền triều.
Ta lại tiếp tục nhớ lại cuộc sống hôn nhân với Công Thượng Chiếu những năm đó.
Thân thích trong phủ tuy dựa vào danh nghĩa thế tử mà hoành hành trong thành nhưng lại coi thường hắn vô cùng, họ thường xuyên đánh đập, sỉ nhục hắn.
Mỗi lần bị đánh, Công Thượng Chiếu đều gào khóc gọi Thái y Triệu Tả Thừa đến khám.
Sau khi Thái y kê đơn, hắn lại bắt ta đích thân sắc thuốc.
Chính lúc đó, hắn mới có thể ở một mình với Thái y Triệu.
Nghĩ đến đây, ta chợt bừng tỉnh.
Triệu Thái y chính là then chốt phá giải mọi việc!
“Nàng đang nghĩ gì vậy?”
Giọng nói của Thái tử Văn Thừa cắt ngang dòng suy nghĩ của ta.
Y đặt một tấm thiệp hồng trước mặt ta:
“Ngày mai chính là đại hôn của Tôn Thanh Việt và Công Thượng Chiếu.”
“Bản cung đoán nàng hẳn muốn đến xem một chút.”
Ta vui vẻ nhận lấy thiệp mời.
Sau đó liền đem những suy đoán của mình nói ra cho Thái tử nghe.
Y khẽ cười, không bình luận gì mà chỉ đưa ta một gói hạt dưa.
Thời gian này, mỗi lần hạ triều, y đều đến viện của ta.
Lúc thì mang đồ ăn vặt, lúc lại là những món đồ chơi kỳ lạ.
Nhưng ta không thấy đó là điều tốt lành, quan hệ giữa ta và Thái tử chỉ là đồng minh, giờ đã có dấu hiệu vượt ranh giới.
Ta đứng dậy giữ khoảng cách:
“Thái tử điện hạ, đêm đã khuya, xin mời ngài hồi phủ.”
Ta muốn giúp Thái tử, nhưng không muốn có quan hệ dây dưa không rõ ràng với y.
Dù là Thái tử hay Công Thượng Chiếu, ta bước vào đều là hố lửa.
Quan hệ “mỗi người một lợi ích”, giữ khoảng cách vẫn là hơn.
Y cũng đứng dậy dõi theo bóng lưng ta, hồi lâu mới khẽ nói:
“Vậy nàng nghỉ sớm một chút.”
Ta không biết… bàn tay trong tay áo của Thái tử điện hạ đã siết chặt, ánh mắt y ẩn đầy vẻ u buồn.
Mùi long diên hương trong điện cũng dần tan đi.
Ta bước tới bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn trăng.
Trăng treo giữa trời đêm đen như mực, tuy bị mây mù che khuất, nhưng chỉ cần có gió thì mây rồi cũng sẽ tan.
09
Hôn lễ của Công Thượng Chiếu và Tôn Thanh Việt diễn ra vô cùng long trọng.
Mười dặm hồng trang, pháo nổ tưng bừng, đến cả ăn mày ven đường cũng được nhận lì xì và kẹo cưới.
Quả thực là một khoản đầu tư không nhỏ!
Ta hiểu rõ dụng ý của phủ Thừa tướng.
Dẫu Thừa tướng đại nhân đã nhiều lần cảnh cáo triều thần, nhưng thiên hạ không có bức tường nào không lộ gió.
Huống chi còn có kẻ thích xem trò náo nhiệt.
Việc phủ Thừa tướng bức ép một thứ nữ như ta vẫn truyền ra ngoài, giờ đến cả đứa trẻ 3 tuổi trong ngõ nhỏ cũng biết rằng phủ Thừa tướng là nơi ăn thịt người, bạc đãi thứ nữ.
Khi bọn họ bái đường thành thân, ta đứng phía sau Thái tử Văn Thừa.
Công Thượng Chiếu vừa nhìn thấy ta và Thái tử thì nụ cười trên môi hắn lập tức cứng đờ.
Ta khẽ mỉm cười, dùng khẩu hình nói với hắn:
“Trăm năm hạnh phúc.”
Hắn hiểu.
Sắc mặt hắn càng lúc càng lạnh lẽo.
Mãi cho đến khi bà mối thúc giục mấy lần, hắn mới không cam lòng mà cùng Tôn Thanh Việt hành lễ phu thê.
Ta thu hồi ánh mắt, chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.
Hiện tại, ta không đi theo lộ trình kiếp trước gả cho Công Thượng Chiếu nên tự nhiên cũng tránh được bao năm bị lừa gạt.
Nhưng nếu muốn tránh khỏi kết cục ngàn tên xuyên tim thì ta còn phải làm thêm một việc:
Đoạn tuyệt con đường mưu phản của hắn!
Mà bước đầu tiên chính là chặt đứt đôi cánh của hắn!
10
Giữa lúc yến tiệc đang náo nhiệt, có vài gương mặt xa lạ lấy danh nghĩa kính rượu để tiếp cận Công Thượng Chiếu, chúng ghé tai hắn thì thầm vài câu.
Chỉ chốc lát sau, sắc mặt Công Thượng Chiếu tối sầm lại.
Xuyên qua đám đông, hắn đưa mắt nhìn ta chằm chằm.
Ta nâng ly rượu, hướng hắn chúc một ly rồi mỉm cười uống cạn.
Chẳng mấy chốc, Công Thượng Chiếu viện cớ tửu lượng kém để rời khỏi đại sảnh.
Thái tử Văn Thừa lấy ly rượu trong tay ta, nhẹ giọng nhắc nhở:
“Uống nhiều hại thân, đừng tham chén.”
Ta nhướng mày cười nhẹ.
Thái tử Văn Thừa quả thực là một đồng minh đáng giá.
Chỉ cần ta nhắc đến Triệu Thái y, y liền nhanh chóng lần theo manh mối để điều tra được dấu hiệu khả nghi, rồi dứt khoát xử lý gọn gàng.
“Công Thượng Chiếu thông qua Triệu Thái y mà chen vào chuyện con nối dòng trong hậu cung,”
“Từ đó hắn khống chế phi tần, uy hiếp các đại thần trong triều, từng bước bày mưu tính kế chuẩn bị cho ngày mưu phản đăng cơ, thật khéo tính toán.”
Cắt đứt sợi dây mang tên “Triệu Thái y”, một bên cánh của Công Thượng Chiếu cũng gãy nát.
Nhưng chỉ như vậy thì vẫn chưa đủ!
Ta còn nhớ, khi Công Thượng Chiếu mưu phản bức vua thoái vị, hắn đã dẫn theo 5 vạn tinh binh.