Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9f8qKa506B
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Dưỡng binh cần ngân lượng.
Luyện binh cần thao trường.
Những thứ ấy đều phải sớm điều tra ra!
11
Đêm tân hôn, Công Thượng Chiếu không động phòng hoa chúc cùng Tôn Thanh Việt tại phủ thế tử mà lại xông thẳng vào phủ Thái tử.
Quả nhiên không khiến ta thất vọng.
Hắn đã tìm đến rồi.
Công Thượng Chiếu hoàn toàn khác với vẻ ngốc nghếch ngày trước, hắn túm lấy tay áo ta, trong mắt trào dâng muôn vàn cảm xúc:
“A Bảo, ta là A Chiếu của nàng đây, nàng thật sự không cần ta nữa sao?”
Nếu như trước đó chỉ là suy đoán, thì giờ khắc này, ta có thể khẳng định – hắn cũng như ta, đều đã trọng sinh.
Chỉ là hắn đến muộn hơn ta một bước.
Cổ tay bị hắn siết đến phát đau, ta cảnh giác siết chặt chuôi chủy thủ Thái tử điện hạ đưa cho để phòng thân, ánh mắt sắc lạnh nhìn Công Thượng Chiếu:
“Tiện tì như ta sao xứng làm hậu của ngươi?”
“Thế nên ta đã sớm nhường lại ngôi vị hoàng hậu cho các ngươi, để ngươi và Tôn Thanh Việt được thoải mái yêu đương, dễ bề mưu phản!”
Hắn giận dữ gằn giọng:
“Mưu phản? Sao lại là mưu phản!”
“Ta chỉ đang lấy lại thứ vốn thuộc về ta thôi!”
Khi xưa, tiền triều tàn bạo, dân chúng không được sống yên ổn.
Biên cương chiến loạn, phụ hoàng của Công Thượng Chiếu nhu nhược bất tài, cắt đất cầu hòa chỉ để giữ lấy ngai vàng.
Thế nhưng dù vậy, hoàng thất vẫn xa xỉ hoang dâm, tăng thuế khắp nơi, xây Yêu Trì, dựng Tiên Sơn, cố tạo ra “tiên cảnh nhân gian”.
Sau đó khắp nơi nổi dậy, nhân dân phất cao cờ khởi nghĩa.
Hoàng triều hiện tại chính là do thủ lĩnh nghĩa quân năm xưa lập nên.
Chỉ trong mười mấy năm, quốc gia yên bình, dân được ấm no, đất đai bị mất đều được thu hồi.
“Giang sơn này là của ta, nàng cũng là của ta!”
“A Bảo, nàng là thê tử của ta, kiếp trước là vậy, kiếp này cũng thế!”
“A Bảo, ta yêu nàng, ta sẽ không buông tay đâu!”
Buồn cười, thật là buồn cười!
Ta giật mạnh tay ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
“Ngươi nói ngươi yêu ta vậy mà lại đích thân bắn chết ta ngay tại phủ thế tử, giẫm nát tín vật định tình giữa ta và ngươi.”
“Ngươi nói ngươi yêu ta, vậy mà lại cưới Tôn Thanh Việt làm thê tử.”
“Giờ phút này, nàng ta vẫn còn đang ở phủ thế tử chờ ngươi động phòng đấy!”
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, từng chữ như băng lạnh:
“Công Thượng Chiếu, từ đầu đến cuối, người ngươi yêu chỉ có chính ngươi thôi!”
Bi ai của nữ nhân chính là dễ dàng bị nam nhân dán cho đủ loại nhãn mác mang danh chính nghĩa.
Thực chất những thứ đó chỉ là cái cớ để họ thỏa mãn dục vọng của mình mà thôi.
“Công Thượng Chiếu, ngươi thật hèn hạ!”
Sau hai kiếp người, cuối cùng ta cũng có thể đích thân nói câu này với hắn.
Hắn cố chấp với ta như vậy, chẳng qua là vì trước khi chết, ta đã đưa cho hắn thư hòa ly.
Người bị ruồng bỏ đã đổi từ ta sang hắn.
Chỉ vì hắn không cam lòng mà thôi!
“A Bảo, ta biết…”
“Những lời nàng nói là vì nàng đã chịu tổn thương quá sâu.”
“Lần này, ta sẽ không như trước nữa.”
“Ta sẽ cưới nàng, để nàng làm hoàng hậu.”
“Chỉ cần nàng muốn, bất cứ điều gì ta cũng sẽ cho nàng!”
Ta cười lạnh, ngước mắt nhìn hắn, hờ hững đáp:
“Được thôi, ta muốn mạng của ngươi!”
Lời vừa dứt.
Sắc mặt Công Thượng Chiếu lập tức trầm xuống, song vẫn nở nụ cười khinh bỉ.
Hắn bước đến muốn ôm lấy ta:
“A Bảo, đừng giận nữa.”
“Nữ tử mà cứ nói chuyện giết người này nọ thì không hay đâu.”
“Cái bộ dạng hở chút là đánh giết ấy không ai ưa nổi.”
“Ta vẫn thích dáng vẻ hiền hậu, dịu dàng như trước kia của nàng hơn!”
Ta giơ chủy thủ đặt ngang trước ngực, chắn giữa hai người.
“Cái miệng thối tha ấy thật khiến người ta buồn nôn!”
Ta mắng chửi không chút khách khí khiến hắn tức đến đỏ mặt.
Công Thượng Chiếu lập tức vung tay định đoạt lấy dao trong tay ta.
Nhưng ngay giây sau, Thái tử Văn Thừa đột nhiên xông vào cùng thị vệ!
Trường kiếm trong tay y đâm thẳng về phía Công Thượng Chiếu!
Hắn tránh không kịp nên ngón út bên tay trái bị chém đứt!
Máu tươi văng tung tóe, ngón tay bị chặt rơi xuống ngay trước mặt ta.
Thái tử chẳng buồn nhìn đến hắn, chỉ nắm lấy tay ta, đảo mắt kiểm tra một lượt.
Thấy ta không bị tổn hại gì thì y mới thở phào nhẹ nhõm.
Công Thượng Chiếu lùi lại hai bước, ánh mắt đầy oán độc nhìn chằm chằm vào ta và Thái tử.
“Các ngươi…”
“Các ngươi liên thủ tính kế ta?”
Ta khẽ lắc đầu, bật cười:
“Thế tử nói đùa rồi.”
“Thế tử đêm hôm khuya khoắt xông vào phủ Thái tử, đây gọi là dưới phạm trên, tội lớn biết bao!”
Nhìn ngón tay bị chặt dưới đất, ta cũng dẫm lên nó giống hệt năm xưa hắn từng giẫm nát chiếc xương tiêu của ta.
Ta lạnh nhạt nói:
“Công Thượng Chiếu, ta từng vì cứu ngươi mà bị huynh đệ ngươi đánh gãy ngón tay.”
“Khi dùng ngón tay ta làm thành xương tiêu, ngươi từng nói chỉ cần tiêu vang lên, dù cách trở ngàn sông vạn núi, ngươi cũng sẽ đến bên ta.”
“Ngươi không hề nói suông.”
“Ngươi đã đến.”
“Nhưng là đến để giết ta.”
Ta giẫm thêm lần nữa.
Nghiền.
Nng nề nghiền nát.
“Giờ đây đứt một ngón tay nào đủ để đền tội ác của ngươi!”
“Công Thượng Chiếu, ta muốn mạng của ngươi, thật đấy!”
12
Công Thượng Chiếu vì mất máu quá nhiều mà hôn mê, cuối cùng bị đưa trở về phủ thế tử.
Nhưng chỉ một ít lời lẽ suông hoàn toàn không thể định tội hắn.
Dù ta và Thái tử Văn Thừa đều biết rõ hắn là hậu nhân tiền triều, song lại không có chứng cứ xác thực.
Hơn nữa, phủ Trung Dũng hầu đời đời vì nước vì dân cống hiến biết bao máu xương, công trạng rực rỡ.
Nếu vội vàng định tội hắn e rằng sẽ khiến Thái tử bị chỉ trích, lợi bất cập hại.
Tôn Thanh Việt biết chuyện Công Thượng Chiếu rời bỏ đêm tân hôn để đến tìm ta liền nổi trận lôi đình đập phá phủ thế tử, sau đó chạy về phủ Thừa tướng trong cơn giận dữ.
Còn Thái tử Văn Thừa thì ở trong phòng ta cả đêm đó, nét mặt vẫn luôn lạnh căng như căng dây cung.
Ta đẩy một gói hạt dưa sang cho y, lại bị mặt lạnh đẩy về.
Ta cũng nổi nóng.
“Thái tử điện hạ, đêm đã khuya, xin mời ngài hồi phủ!”
“Hiện giờ không chỉ trong phủ, mà cả trong thành đều đang truyền tai nhau rằng ta chẳng phải nữ quan, mà là sủng thiếp của ngài.”
Ta lắc đầu, đứng dậy bước đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài:
“Không đúng… thậm chí, còn chẳng bằng một sủng thiếp.”
Nữ nhân luôn là kẻ phải gánh chịu lời gièm pha.
Nhưng không sao.
Ta đã sớm không để những lời gió bay đó đánh bại mình.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng vằng vặc, lờ mờ có thể thấy từng mảng mây đen.
Phía sau ta, người kia lặng thinh thật lâu.
Ta cứ tưởng Thái tử đã rời đi.
Nào ngờ vừa xoay người lại, ta liền va vào vòng ngực rắn chắc của y.
“Vậy… kiếp trước, nàng bị ép thay Tôn Thanh Việt gả cho Công Thượng Chiếu, sau khi hắn đăng cơ lại chê nàng xuất thân hèn mọn, bắn nàng vạn tiễn xuyên tâm, giết chết nàng ngay tại phủ thế tử?”
“Vậy… nàng đã sớm biết hắn không cam lòng, chắc chắn sẽ tìm đến phủ Thái tử nên mới lấy thân làm mồi dẫn dụ hắn tới đây, cố tình ly gián hắn và Tôn Thanh Việt.
“Nếu vậy… vì sao nàng không nói trước với ta để ta bố trí bảo vệ nàng?”
“Nàng sợ đánh rắn động cỏ, hay là… nàng căn bản không tin tưởng ta?”
Ta bật cười, cố tình giả ngu:
“Điện hạ, chúng ta là đồng minh, ta đâu dám chắc hắn có đến không.”
“Nếu hắn không đến… thì chẳng phải là ta tự rước nhục, mất hết mặt mũi nữ quan rồi sao?”
Y không để tâm đến lời ta nói, chỉ khẽ nâng tay ta lên, vuốt nhẹ ngón tay, giọng dịu dàng:
“A Bảo… có đau không?”
Đau sao?
Thường xuyên đau chứ.
Dù đời này ta chưa từng bị đứt ngón tay, nhưng cơn đau âm ỉ kia vẫn luôn như bóng theo hình.
Chắc là… ảnh hưởng tâm lý.
Thái tử cúi thấp đầu, bỗng… một giọt lệ nóng hổi rơi xuống ngón tay ta.
Ta giật mình, vội ngẩng đầu lên, chỉ trong một khắc ấy thôi, tựa như ta đã rơi vào trong muôn ngàn vì tinh tú.
Trong đôi mắt ấy có đau lòng, có sợ hãi, còn có thứ cảm xúc ta không tài nào đọc hiểu được.
Nó bóng bỏng đến mức khiến người ta không dám đối diện.
Cảm giác ám muội này khiến ta có chút không chịu nổi.
Ta vội đánh trống lảng:
“Nếu ngài đã biết ta trọng sinh,”
“Vậy sao ngài không hỏi kiếp trước ngài có kết cục gì?”
“Bởi vì… kết cục kiếp trước của ngài còn bi thảm hơn cả ta…”
Ta còn chưa nói dứt lời đã bị y ôm chầm lấy!
“A Bảo, ta không phải Công Thượng Chiếu, nàng không cần phải trốn tránh ta như vậy.”
“A Bảo… thật ra… ta đã từng gặp nàng, từ lâu lắm rồi.”
—
Lúc này, Tôn Thanh Việt đã trở về phủ Thừa tướng,
Nàng ta khóc lóc ầm ĩ, nằng nặc đòi hòa ly với Công Thượng Chiếu.
Mà kẻ vốn mang tiếng ngốc nghếch kia lại bất ngờ khôi phục thần trí.
Hắn đích thân đến phủ Thừa tướng đón Tôn Thanh Việt về, còn tỏ rõ sự yêu thương và chiều chuộng nàng không kể siết.
Mọi chuyện bắt đầu rẽ sang hướng hoàn toàn khác kiếp trước.
Công Thượng Chiếu đã bắt đầu hành động sớm hơn rồi.
Đây chính là điều ta muốn.
Bởi vì kiếp trước, trước khi Công Thượng Chiếu bức vua thoái vị từng có một biến cố:
Giang Nam gặp nạn lũ, dân chúng lâm vào khốn khổ.
Ngân sách cứu tế bị quan lại địa phương tham ô sạch sẽ khiến dân tình oán thán, lầm than.
Thái tử Văn Thừa khi ấy đích thân dẫn binh đến Giang Nam, một mặt là dẹp nạn lũ, một mặt là điều tra tham quan.
Chính vào lúc Thái tử rời kinh, Công Thượng Chiếu đã nhân cơ hội bức cung tạo phản.
Chờ đến khi Văn Thừa nhận tin quay về thì kinh thành đã là thiên hạ của Công Thượng Chiếu.
Để bảo vệ bách tính và vạn quân trong thành, y buộc phải tự vẫn.
Giờ nghĩ lại mới thấy rõ.
Đám tham quan bị điều tra khi đó chính là nhóm quan lại bị Công Thượng Chiếu dùng Triệu Thái y khống chế.
Nhưng hiện giờ…
Không có thủy tai.
Không có tham quan.
Không có Triệu Thái y.
Ta muốn xem xem, Công Thượng Chiếu còn có gì để bức cung mưu phản nữa không!
Chẳng lẽ…
Hắn định dùng phủ Thừa tướng, kẻ vừa vung bạc như nước chỉ để bịt miệng dư luận sao?
13
Ta vẫn luôn tò mò.
Tại sao kiếp trước, Thái tử Văn Thừa lại cưới Tôn Thanh Việt làm thái tử phi.
Khi ta hỏi y thì y ấp a ấp úng, lại còn… đỏ mặt.
Ta nhìn mà trong lòng có chút nghèn nghẹn.
Chẳng lẽ giữa y và nàng ta thật sự từng có một đoạn cảm tình?
Chậc chậc.
Đã nói rồi mà, đàn ông toàn là hố lửa!
Đã không thể moi được tin gì từ phía Thái tử, vậy thì ta đành đến dò xét Tôn Thanh Việt.
Ta không rõ liệu nàng ta có trọng sinh hay không, nhưng sau nửa năm không gặp, khi lần nữa nhìn thấy Tôn Thanh Việt, so với khi còn ở phủ Thừa tướng thì nàng ta càng thêm kiêu căng hống hách.
Chắc hẳn, Công Thượng Chiếu đã nói hết mọi chuyện cho nàng ta biết.
Giờ nàng ta đang mơ mộng làm hoàng hậu.
Vừa gặp ta, Tôn Thanh Việt đã giễu cợt châm chọc:
“Ngươi giờ cũng là khách quý trong phủ Thái tử rồi sao vẫn ăn mặc quê mùa thế kia?”
“Chẳng lẽ Thái tử chơi chán rồi, vứt ngươi sang một bên?”
Ta thật sự rất muốn tát nàng ta một cái, nói với nàng rằng: cuộc đời của nữ nhân không chỉ xoay quanh nam nhân!
Mà thực tế là… ta đã tát nàng ta một cái, nhưng không nói gì hết.
Tôn Thanh Việt bị đánh thì thẹn quá hóa giận:
“Chẳng bao lâu nữa thế tử sẽ san bằng phủ Thái tử!”
“Còn ngươi, ta sẽ không để ngươi chết, ta sẽ bắt ngươi làm nô bộc cho ta, sống không bằng chết!”
Chẳng bao lâu nữa?
Xem ra Công Thượng Chiếu đã chuẩn bị gần xong rồi.
Chưa kịp để ta mở miệng nói gì, nàng ta lại ngạo mạn nói:
“May mà khi xưa ta không kiên trì gả cho Thái tử.”
“Cái đồ đoản mệnh ấy hoàn toàn không đáng để ta hao tâm tổn trí.”
“Thế tử mới tốt, thế tử yêu ta, chiều ta, đặt ta lên đầu lên cổ.”
“Sau này hắn đăng cơ xưng đế thì ta chính là hoàng hậu!”
Ta mỉm cười nhàn nhạt.
Như vậy… nàng ta không hề trọng sinh, chỉ là được nghe Công Thượng Chiếu tiết lộ vài chuyện.
Nghe kỹ hơn, Tôn Thanh Việt và Thừa tướng từng mưu tính để nàng ta gả vào phủ Thái tử.
Nhưng tiếc rằng, việc ta trọng sinh đã phá hỏng âm mưu của họ.
Vậy… thái tử đỏ mặt khi ta hỏi chuyện năm xưa rốt cuộc là vì cái gì?
Ta cong môi hỏi lại:
“Vậy sao?”
“Thế tử có từng nói cho tỷ biết, kiếp trước, ta làm chính thất của hắn đã kết cục thế nào không?”
Tôn Thanh Việt lắp bắp, nhưng vẫn cố cứng miệng:
“Thế tử và ta phu thê một lòng, chàng đương nhiên đã nói với ta!”
Ta cười nhạt:
“Đã nói rồi thì tỷ tỷ cũng nên chuẩn bị sớm đi!”
“Mai sau khi hắn đăng cơ xưng đế, tỷ và phụ thân có công phò tá lập quốc, nhưng mà… công cao át chủ…”
Hôm ấy, Tôn Thanh Việt hoảng hốt rời đi.
Ta nhìn bóng lưng nàng ta rời khỏi, trong lòng có một loại cảm giác… giông tan trời sáng, mây tản trăng lên.
17
Tất cả đều là vở kịch mà ta và Thái tử Văn Thừa đã dàn dựng.
Chiến sự ở Tây Bắc, hoàng đế hộc máu ngất xỉu – tất thảy chỉ là màn che mắt Công Thượng Chiếu và Thừa tướng.
Chỉ trong nửa ngày, quân phản loạn của Công Thượng Chiếu đã bị tiêu diệt sạch sẽ.