Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Phàm là người của phủ Thừa tướng có liên quan đều bị bắt vào ngục, chờ ngày xử trảm.
Ngày hành hình, phụ thân và đích mẫu quỳ rạp cầu xin ta, cầu không được, thì quay sang nguyền rủa.
Đao nâng lên.
Đao hạ xuống.
Máu nhuộm đỏ cả đất trời.
Còn về phần Công Thượng Chiếu, nhìn thấy đại thế đã mất, hắn tự vẫn.
Trước lúc chết, ta hỏi hắn:
“Ngươi và thế tử phủ Trung Dũng hầu thật sự có quan hệ gì?”
Hắn bật cười chua chát:
“Mẫu thân ta và phu nhân Trung Dũng hầu là chị em sinh đôi.”
“Ngày cung biến, họ tráo đổi thân phận.”
“Vì thế ta mới có thể bình yên ra đời trong phủ thế tử.”
“A Bảo… điều nàng muốn biết, ta đã nói hết.”
“Nàng… có thể tha cho ta không?”
“Chúng ta về nông thôn làm một đôi phu thê bình thường được không?”
“A Bảo… kiếp sau, kiếp sau nữa…”
“Ta nhất định sẽ không để thua nữa.”
“Ta sẽ đến cưới nàng. cho nàng làm hoàng hậu!”
Ta rút chủy thủ ra, từng chút, từng chút một đâm thẳng vào tim hắn.
Từng lời, từng chữ rít qua kẽ răng:
“Công Thượng Chiếu, ta, Tôn A Bảo, đời đời kiếp kiếp sẽ không bao giờ gả cho ngươi!”
“Càng không bao giờ làm hoàng hậu của ngươi!”
Phản tặc đã trừ.
Tâm nguyện đã xong.
Từ nay về sau, ta có thể chân chính sống là chính mình.
Trời cao biển rộng.
Tự do tung cánh.
[Phiên ngoại 1 – Thái tử Văn Thừa (Tiền thế)]
01
Năm ta mười tuổi, ta gặp một thiếu nữ rực rỡ như ánh mặt trời.
Trong hẻm sâu có mèo chó lang thang.
Trên phố có những kẻ ăn xin đói rách.
Chỉ cần nơi nào có khổ đau, nơi đó… đều có bóng dáng của nàng.
Trong một lần tình cờ, ta nghe người dân trên phố nói nàng là thiên kim của phủ Thừa tướng.
02
Ta âm thầm dò hỏi về phủ Thừa tướng.
Phủ ấy có hai thiên kim.
Đại tiểu thư đã có hôn ước với thế tử.
Nhị tiểu thư thì chưa định thân.
Mà thiếu nữ ta luôn gặp chính là nhị tiểu thư ấy.
03
Ngày đại tiểu thư và thế tử đính thân, mẫu hậu và ta đích thân đến phủ Thừa tướng chúc mừng.
Ta muốn gặp nàng – người con gái mà ta ngày nhớ đêm mong.
Nào ngờ thứ ta nhìn thấy lại là một cảnh tượng đầy bối rối và phức tạp.
Chắc chắn… có uẩn khúc!
Một nữ tử thiện lương như nàng tuyệt đối không thể làm ra chuyện như thế.
Ta muốn bước tới ngăn cản, muốn điều tra sự thật thay nàng.
Nhưng rồi… ta thấy nàng tự mình quỳ xuống, miệng thừa nhận tình cảm với thế tử.
Sau đó, ta tận mắt nhìn nàng gả cho thế tử, tận mắt chứng kiến họ ân ái mặn nồng.
Ta đành giấu yêu thương vào đáy lòng, vĩnh viễn không nói ra.
Chỉ cần nàng hạnh phúc… thế là đủ rồi.
04
Mẫu phi chọn cho ta một thái tử phi, chính là đích tỷ của nàng.
Ta biết, sau lưng chuyện này có toan tính của phủ Thừa tướng.
Nhưng không phải nàng thì ai cũng không còn quan trọng nữa.
Sau khi thành thân, ta chưa từng chạm vào Tôn Thanh Việt, cũng thẳng thắn nói với nàng ta rằng đây chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị.
Đúng lúc đó, Giang Nam gặp lũ lớn.
Ta xin chỉ thân chinh đến đó.
Nhưng vừa đến nơi liền nhận được tin Công Thượng Chiếu mưu phản.
Ta vội vã hồi kinh.
Tại ngoại thành, ta trông thấy Công Thượng Chiếu và Tôn Thanh Việt tình chàng ý thiếp, sát vai kề cận.
Ta nghe bọn họ nói rằng muốn giết A Bảo, muốn diệt cả dân lành và tướng sĩ.
Vì muốn bảo vệ bách tính và binh lính, cũng vì muốn bảo vệ nàng, ta và Công Thượng Chiếu đã có một cuộc giao dịch, dùng mạng ta để đổi lấy tính mạng nàng và muôn dân.
[Phiên ngoại 2]
01
Năm Văn Thừa thứ 8.
Hoàng đế đột ngột băng hà.
Văn Thừa đế không có con nối dõi, hậu cung cũng không phi không hậu.
Ngai vàng được chuyển giao cho tông thất kế vị.
02
Tại một thị trấn nhỏ ngoài biên ải, có một cặp phu thê mở một tiệm thuốc, họ cứu chữa cho dân nghèo, cho binh lính, thậm chí cả những con vật đau bệnh.
Trong lúc nghỉ ngơi, nam nhân cười rạng rỡ lấy ra một gói hạt dưa và đưa cho nữ nhân:
“A Bảo, nàng ăn hạt dưa đi, ta đã bóc sẵn cả rồi!”
(Hoàn toàn văn).
[Tác giả bình luận]
Vì sao nữ chính lại lựa chọn Thái tử Văn Thừa?
1. Về việc liệu nữ chính có nên độc hành hay không, ta đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định để nàng có một người ấm áp bên cạnh. Và người ấy chính là Thái tử Văn Thừa.
2. “Đại nữ chủ” không có nghĩa là cuộc đời không thể có đàn ông, mà là dù đối mặt với bất cứ biến cố nào, nàng cũng có thể dũng cảm tiến bước, dám vượt qua giới hạn.
Nếu chỉ vì một lần tổn thương mà từ chối mọi tình cảm thì về bản chất vẫn là một người yếu đuối.
3. Nữ chính từng nghĩ Thái tử là hố lửa vì chàng sinh ra trong hoàng tộc, mà đế vương thì luôn có gánh nặng của đế vương, bất đắc dĩ của đế vương.
4. Sau khi nữ chính hoàn thành cuộc báo thù, nàng chọn bôn ba thiên hạ, hành y cứu người.
Còn Thái tử Văn Thừa, sau khi đăng cơ thì mất tám năm để chỉnh đốn triều cương, trị quốc an dân.
Trong thời gian tại vị, chàng không hậu, không phi, không con nối dõi, cuối cùng giả chết chỉ để được cùng nàng sống cuộc đời nàng mong muốn.
Một người như vậy chẳng lẽ không xứng đáng để nàng chọn sao?
5. Nữ nhân vốn nên có một cuộc đời rực rỡ.
Được yêu – có quyền yêu – dám yêu.
Hành trình nhân sinh là để trải nghiệm.
Nó không nên bị gò bó bởi định kiến của bất kỳ ai.
Không ràng buộc.
Không sợ quá khứ.
Không sợ tương lai.
Chúc tất cả các cô gái sống cả đời tự do tự tại, cả đời hân hoan vui vẻ.
Không sợ những gì đã qua.
Không ngại những điều phía trước. 🌸
(Hết).