Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nước nó rơi lã chã, ướt cả tay áo ta.
Ta gật đầu.
Tất nhiên ta phải gật đầu.
.
Tìm suốt hơn năm, bặt vô âm tín.
Mỗi lần nhắc đến nàng, đều khóc, sắp quên mất dung nhan nàng rồi.
Còn ta, rất rõ.
Ta đại hôn, nàng ngồi thẳng trên giường cưới.
dáng nàng ôm , mệt mỏi đến chẳng mở nổi .
đêm nàng tưởng ta ngủ, dạy gọi “ thân”.
lúc nàng lạnh nhạt tiễn ta: “Cung tiễn điện hạ.”
Ta như in.
rời chưa đầy năm, ta tái thú.
Những áy náy dành cho , biến thành sự lãnh đạm và thờ ơ đối nàng.
ta vô tình tát nàng cái, chính sinh nhật của .
Ta hổ thẹn.
Hổ thẹn , hổ thẹn trong tim khác.
tìm được nàng, kéo ta rời cung trong đêm, năn nỉ: “ , dù thích nàng, nàng yêu , nuôi nấng , xin hãy lời xin lỗi nàng.”
“Sao biết nàng yêu trẫm?”
“Thuở nhỏ, mẫu hậu ru ngủ, kể chuyện lần đầu gặp . Ánh đó rõ ràng thích .”
Ta cong môi, xoa đầu nó, lòng thầm may mắn.
đời xoay vần, nàng hòa ly.
Ta bảo buông bỏ , nàng đáp, nàng thể buông bỏ được.
Sau đó về cung, nàng nhất quyết làm hậu, bày trò càn quấy.
Ta tưởng nàng khó chịu danh vị kia, nên tạm hoãn việc lập hậu.
Ta dò hỏi rất lâu, mới biết nàng ưa cá tôm.
Giữa hè nóng nực, cá tôm khó giữ, mất vài ngựa mới đưa kịp.
Ta tự tay bóc tôm cho nàng, nàng nôn mửa ngay trước mặt ta.
rõ nàng ghét ta hay ghét tôm.
Ngay cả , ta cũng chưa hạ mình thế.
Vậy mà nàng hòa ly.
Nàng quỳ xuống cầu ta, ta mới biết, nàng thật sự ở bên ta.
Buổi tối, ta đến thăm nàng, vốn chỉ nhìn chút, nàng bắt đầu chuẩn bị hầu ngủ.
Ta mừng rỡ, hỏi nàng thật lòng .
chỉ vài câu, nàng dập tắt chút hy vọng vừa nhen lên.
Trong nàng, ta chỉ đế, kẻ cưỡng ép nàng.
hôm sau, dùng cái chết ép ta hòa ly.
Nàng , cả đời nàng chưa sống cho chính mình.
Nàng , nàng thể mà ở .
nàng , chết rồi cũng nhập lăng.
Nàng bảo: “Bệ hạ, chim tung cánh cao bay, sao thể bằng lòng quay lồng son?”
Ta rốt cuộc… muộn rồi.
ta đáp án: “ điều… nàng rung động trẫm?”
Nàng đáp: “ lẽ.”
Ta tự hỏi, đó lẽ ra phải lời khẳng định ?
*Ta thả nàng . Cùng đứng trên tường thành nhìn theo.
“ hối hận ?”
đỏ hoe, rơi lệ. Nó liếc ta: “ đang hối hận thì !”
xong, nó quay , bỏ câu: “ , cùng khóc trận .”
Ta khẽ cười lạnh, nhìn cỗ xe dần khuất khỏi tầm .
Toàn Văn Hoàn —