Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mụ mập coi bếp bước lên không chịu: “Phu nhân, gạo ở nhà bếp sắp cạn rồi, không có tiền mua gạo.”
Ta lập tức thu quyền mua sắm của mụ: “Cần bao nhiêu gạo cứ nói với Thạch Tướng Quân ngoài viện để ông ấy đi mua, tiền thì rút từ chưởng quỹ.”
Mụ bếp sốt sắng: “Không được, phu nhân, trước giờ việc mua đồ bếp là do bếp tự lo.”
“Bây giờ ta quản gia, cũng có thể để người khác mua.”
Mụ bếp đâm ra luống cuống: “À, ta sực nhớ kho còn mấy bao gạo cũ, cầm cự được ít lâu.”
Ta đáp: “Cứ dùng tạm, chờ ta xem sổ xong sẽ tính tiếp.”
Mama Trương cạnh Lão phu nhân ngạc nhiên: “Phu nhân biết chữ, còn biết xem sổ à?”
Ta: “Bà nghĩ Hầu gia rước một kẻ tay trắng đầu rỗng về phủ chắc?”
4
Đám mama quản sự đều bị ta tiễn đi.
Ta nhìn đống sổ sách chồng cao cũng phát sầu: “Hương Tú, ngươi biết chữ chứ?”
Hương Tú lắc đầu.
Ta ngao ngán: “Chẳng phải ngươi bảo ngươi từng hầu hạ ở thư phòng sao?”
“Nô tỳ chỉ dâng trà nước ạ.”
Ta lặng người, trong bụng nhủ hẳn phải huấn luyện nâng cao nghiệp vụ cho người trong phủ.
Hương Tú nói: “Phong Linh tỷ tỷ biết chữ lại giỏi tính toán, tính thời gian chắc cũng sắp về rồi.”
Nước xa không cứu được lửa gần, đành tự ta ra tay vậy.
May mà ta từng học bàn toán gảy, tính sổ đâu đến nỗi khó, chỉ là tính lâu cũng mỏi lưng đau vai.
Một hôm ra hoa viên dạo cho giãn gân cốt, ta bắt gặp mấy đường thiếu gia trong phủ đang ức hiếp Tiểu Thế Tử Triệu Tử Thành: “Va hỏng đồ rồi, còn không mau nhặt lên?”
Tiểu Thế Tử đỏ bừng mặt: “Là các ngươi cố ý ném về phía ta, không phải ta va hỏng.”
“Nói ngươi làm vỡ là ngươi làm vỡ, nhặt mau .”
Vây quanh là hơn chục đứa lớn hơn Triệu Tử Thành, rõ ràng đây chẳng phải lần đầu.
Tiểu Thế Tử chỉ bướng bỉnh kêu: “Không phải ta.”
Bọn kia đẩy qua đẩy lại làm Tiểu Thế Tử ngã sõng soài xuống bùn.
Chúng hò hét gọi hắn là “đứa con hoang,”
“Con hoang, con hoang, thứ không mẹ dạy.”
Sau đó cả bọn cười đùa, bỏ đi chỗ khác chơi.
Hương Tú tức giận: “Đám thiếu gia đó do Hầu gia mời đến để làm bạn đọc với Thế Tử, sao nỡ ức hiếp người như thế, nô tỳ phải lôi chúng lên trước Lão phu nhân.”
“Chớ đi.” Ta kéo Hương Tú lại: “Tôn nghiêm phải do chính mình giành lấy.”
Triệu Tử Thành đã trông thấy ta đứng đó nhìn, hừ khẽ: “Quả nhiên ngươi là nữ nhân xấu xa.” Hẳn hắn đang trách ta “thấy chết không cứu.”
Ta mỉm cười tiến đến, khom người, chìa tay ra: “Muốn báo thù không?”
Mắt Triệu Tử Thành ánh lên tia sáng: “Bọn chúng ức hiếp ngươi như thế, ngươi không trả đũa ư?
Quả thực là không có mẹ dạy…”
“Không được nhắc tới mẫu thân của ta.
Phải báo thù thế nào?”
“Dĩ nhiên là đánh trả.”
“Nhưng ta đánh không lại bọn chúng.”
“Đánh nhau cần kỹ xảo.”
Ta bảo Triệu Tử Thành đến ngoại viện tìm Thạch Tướng Quân mà Hầu gia để lại, người từng xông pha sa trường, dạy dăm ba chiêu cho trẻ con thì dễ như trở bàn tay.
Vỏn vẹn 10 ngày trôi qua, Triệu Tử Thành đã thêm phần tự tin.
Một hôm giữa trưa, hắn còn chủ động chạy đến viện của ta để khoe một bài quyền vừa học: “Thấy sao? Thạch Tướng Quân nói mấy chiêu này lợi hại lắm.”
Ta chỉ khẽ ngước: “Cũng thường thôi.”
Thấy Tiểu Thế Tử buồn bã, ta cười bổ sung: “Nhưng để đối phó đám nhóc kia thì thừa sức.”
Triệu Tử Thành hớn hở, định quay người đi.
Ta lại ngăn hắn: “Ngươi có nghĩ, nếu ngươi đánh người ta thì bọn họ chạy tới trước mặt tổ mẫu ngươi khóc lóc, sẽ thế nào?”
Quả đấm của Triệu Tử Thành dần thả lỏng: “Tổ mẫu sẽ mắng ta không đủ bao dung rồi phạt ta chép kinh, quỳ từ đường.”
Lão phu nhân xuất thân thư hương, lấy đức phục người, lấy lễ đãi người.
Vì tính khí vừa kiêu ngạo không chịu cúi đầu, vừa khoan dung với người ngoài nhưng lại nghiêm khắc với người của mình, Triệu Tử Thành hiển nhiên đã chịu nhiều thiệt thòi, dần dà hình thành thói quen bị đánh cũng chẳng dám hé răng.
Còn ta thì khác, quan niệm của ta là: người không ức hiếp ta, ta không ức hiếp người, nhưng nếu họ dám ức hiếp ta, ắt phải trả gấp trăm lần.
Thế nên ta gọi Triệu Tử Thành lại gần, rồi sai Hương Tú lấy phấn son đem đến.
Sau đó ta hoạ cho gương mặt Triệu Tử Thành trông thê thảm hết mức có thể.
Ta còn bảo hắn cứ lăn lộn ra đất làm rách nát y phục, tiếp đó phất tay nói: “Trước kia bọn chúng đã vu cho ngươi phá hỏng đồ của họ, vậy lần này ngươi cứ cố tình đụng vỡ cho chúng xem.
Cứ mạnh tay đập bọn chúng, bằng không chúng nào biết Mã Vương Gia có 3 con mắt.”
“Được!” Triệu Tử Thành hăng hái chạy đi.
Hương Tú mặt mày lo lắng.
Ta bảo nàng đừng sợ, ta đã căn dặn Thạch Tướng Quân âm thầm trông nom, Tiểu Thế Tử sẽ không chịu thiệt.
Hương Tú cuống quýt dậm chân: “Nô tỳ chỉ lo chuyện bại lộ, phu nhân cũng sẽ bị vạ lây.”
Ta cười, e rằng nàng đã nghĩ quá rồi.
Buổi tối, trong phủ náo loạn cả lên.
Thân quyến các nhà đều dắt theo đám hài tử mũi dập mặt sưng kéo đến.
Thiền viện của Lão phu nhân rộn ràng vô cùng, ai nấy đều đến cáo trạng.
Đợi khi mọi người tề tựu, Lão phu nhân gọi người dẫn Tiểu Thế Tử ra.
Chỉ thấy Tiểu Thế Tử bầm tím mũi miệng, tóc tai rối bù, y phục chẳng còn mảnh nào lành lặn.
Hơn nữa, Tiểu Thế Tử còn thấp hơn đám hài tử kia một cái đầu.
Một đứa bé như thế sao có thể một mình đánh mười mấy đứa kia?
Cả đám người im thin thít.
Lão phu nhân cười lạnh: “Thường ngày ta vẫn giữ lễ với người ngoài, luôn cảm thấy hài tử nhà mình có lỗi, cũng đều phạt Tử Thành trước, thành ra bọn trẻ này chẳng biết trời cao đất dày.
Tử Thành là cháu đích tôn của Hầu phủ mà còn bị ức hiếp đến mức này.
Tử Thành, con nói xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Có lẽ lần đầu cảm nhận được sự che chở, Triệu Tử Thành bật khóc tại chỗ: “Tổ mẫu ơi, bọn chúng cố ý ném đồ xuống đất, nói là con làm hỏng rồi cả bọn xông vào đánh con, có kẻ giẫm lên mặt con, bóp cổ con, còn đá vào tiểu kê của con nữa.
Người xem, con bị đánh đến mức nào rồi.”
“Ngươi nói bậy, rõ ràng không biết làm sao mà đột nhiên ngươi trở nên lợi hại, đánh cả bọn ta.
Bọn ta chỉ có nước bị ức hiếp thôi.”
Đáng tiếc, đứa trẻ ấy nói chưa xong thì đã bị mẹ của nó tát cho một phát: “Còn không mau khai thật, ngứa da rồi à?
Ngươi như thế, lẽ nào những mười mấy đứa khác đều bị một mình hắn đánh hết sao?”
Triệu Tử Thành nói: “Bọn chúng còn mắng con là có mẹ sinh mà không có mẹ dạy, gọi con là đồ hoang.
Tổ mẫu, tôn nhi tủi nhục vô cùng.”
Nước mắt Lão phu nhân tức thì rưng rưng: “Hài tử ngoan, đừng sợ.
Mẫu thân con tuy không còn nhưng còn có tổ mẫu đây.
Tổ mẫu nhất định đòi lại công bằng cho con.”
Kết quả, lũ trẻ kia bị ấn đầu bắt xin lỗi, lại còn bị phạt nặng, đảm bảo về sau không dám bắt nạt Tiểu Thế Tử.
Lão phu nhân cũng nhanh gọn dứt khoát, nói rằng Tiểu Thế Tử không cần những kẻ bạn học bạn chơi như vậy nữa.
Từ nay về sau, nhà nào muốn cho hài tử tới nghe giảng, phải nộp tiền học.
Các nam nhân trong mỗi nhà biết tin đều lũ lượt mang nhiều vàng bạc tới, chỉ vì Triệu Càn đang được Hoàng thượng đặc biệt coi trọng, chẳng ai muốn cắt đứt quan hệ với Hầu phủ.
Lão phu nhân dĩ nhiên rõ mười mươi rằng đây là trò vặt của ta.
Bà xưa nay đâu phải không thương cháu, chỉ vì chút sĩ diện.
Nay cả danh dự lẫn thể diện đều vẹn toàn nên bà cũng không gây khó dễ cho ta.
“Nếu ngươi quản chuyện trong phủ thấy vất vả, có thể gọi Mama Trương giúp một tay.”
Lão phu nhân bỏ lại một câu như thế rồi tiếp tục niệm Phật.
Ta: ”Vâng.”
Kim thạch cũng mở lời, nghe được một câu thuận tai thế này quả chẳng dễ dàng.