Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Trở thành nha hoàn thân cận của tiểu thư, ngày nào ta cũng nơm nớp lo sợ, chỉ e vô ý gây họa. Tiểu thư bị oan ức hay bị mắng, ta luôn là kẻ đầu tiên xông ra đối chất.

Người ngoài cười chê ta khờ dại, bảo rằng tiểu thư chỉ đang lợi dụng ta như con tốt thí mạng. Nhưng đến khi cô gia vì bạch nguyệt quang của hắn mà muốn đánh chết ta, tiểu thư rốt cuộc không nhịn được: “Ngươi… dừng… dừng… dừng… dừng tay lại cho ta!”

Xong rồi, họa lớn cuối cùng vẫn bị đâm toạc!

1

Hôm cô gia khải hoàn trở về, hắn tay trong tay dẫn một nữ tử vào phủ tướng quân. Mũi kim trên tay tiểu thư đâm trúng ngón trỏ, máu tươi rỉ ra. Tiểu thư ngây người nhìn đóa hải đường vừa thêu xong, đóa hoa sống động như thật, đôi mắt cũng đỏ hoe. 

“Như Nguyệt không cha không mẹ, lại từng cứu mạng ta một lần, ta phải có trách nhiệm với nàng ấy.” Thiệu Bình Xuyên dìu tay vị cô nương tên Như Nguyệt, trong mắt ẩn vẻ áy náy.

Ta thật tình không nhịn nổi, bèn tiến lên hành lễ với Thiệu Bình Xuyên: “Cô gia nói phải, Như Nguyệt cô nương đã cứu mạng người, ấy là đại ân đối với phủ tướng quân ta, nhất định phải hết mực đối đãi ân nhân, chỉ là nô tỳ ngu muội, chẳng hiểu vì cớ gì…Nam nhân trả ơn lại phải lấy thân báo đáp ư?” 

Nữ tử vốn yếu đuối, tự cổ chí kim, quá nửa việc báo ơn thường chỉ nghe nói ‘lấy thân báo đáp’. Huống hồ cô gia còn là thiếu tướng quân, là thế tử phủ Bình Viễn hầu, lại là cháu ruột của Hoàng hậu, lẽ nào chẳng có khả năng ban tặng vinh hoa phú quý cho ân nhân, mà đành dùng cách này? 

Nếu có ai muốn trả ơn ta nhưng lại mang ta về phủ mập mờ không rõ ràng, ta ắt sẽ phun nước bọt vào mặt kẻ đó. Gương mặt Như Nguyệt tái xanh rồi lại trắng bệch, nàng ta cắn chặt môi, hổ thẹn đến cực độ. 

“Vị này nói đúng, ta, Như Nguyệt, từng thề rằng sẽ không bao giờ làm thiếp, Bình Xuyên, ngài với ta duyên phận đã tận, ta… ta…” Nàng ta giằng khỏi bàn tay Thiệu Bình Xuyên, hai mắt láo liên, bỗng cắm đầu chạy về phía cột trụ sau lưng tiểu thư.

“Ta mất đi trong sạch, không còn mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông nhà họ Lý, vậy cứ để ta chết đi!” Dứt lời, nàng ta nhắm mắt lại, vẻ như đã quyết tử. 

Tiểu thư cúi đầu, dường như đang suy nghĩ gì đó, ngắm nhìn chậu thêu hoa hải đường. Đến lúc tiểu thư ngẩng lên, Thiệu Bình Xuyên đã kịp túm chặt tay Như Nguyệt, cả hai đứng trước cột trụ, nước mắt lưng tròng, dạt dào tâm sự. Ta không nhẫn nại được, xê dịch chân một chút, liền bị họ trừng mắt nhìn.

Như Nguyệt ngấn lệ, nhìn ta: “Có người hầu trung thành như thế này, ta thật ngưỡng mộ tỷ tỷ, chẳng cần mở miệng cũng có người liều mạng vì mình.” 

Khi ấy Thiệu Bình Xuyên mới sực hiểu. Hắn nhíu mày nhìn sang: “Quản tốt người của nàng!” 

Tiểu thư chỉ mấy kẻ hầu, hất nhẹ cằm: “Đưa đến Cúc Viện.” 

Nghe được giọng điệu hờ hững thường ngày của tiểu thư, Thiệu Bình Xuyên mới thở phào. 

Hắn nắm tay Như Nguyệt, nhẹ giọng nói với tiểu thư: “Ta biết nàng ưa tĩnh lặng, chẳng thích nói nhiều, ta sẽ dẫn nàng ấy đi trước, còn những việc khác để nàng lo liệu, ta sẽ quay lại thăm nàng sau.” Tiểu thư gật nhẹ, mệt mỏi day trán.

2

“Cái miệng lợi hại thật.” ta bưng khay điểm tâm tiểu thư sai người làm, mang đến Cúc Viện thì không thấy bóng Thiệu Bình Xuyên.

Cả Cúc Viện rộn ràng tấp nập, Như Nguyệt ngồi ung dung ở chủ vị, đã bắt đầu mang dáng vẻ nữ chủ. 

“Ngươi trung thành như thế, nhưng phu nhân nhà ngươi chẳng nói lấy một lời vì ngươi.” Như Nguyệt cười nhạt, “Ta khuyên ngươi một câu, mai này, nếu ta muốn tướng quân giết ngươi, e rằng nàng ta cũng chỉ hững hờ nói một tiếng ‘tiếc quá’.” 

Ta nghiến răng, đặt khay bánh xuống. “Đa tạ Lý di nương quan tâm, nô tỳ sống là người của tiểu thư, vì tiểu thư mà xả thân là lẽ thường, dẫu có bỏ mạng dưới đao cũng nhớ rõ kẻ thù là ai.” 

Như Nguyệt không rõ bị hai chữ “di nương” chạm đến tự ái, hay bị câu hăm dọa phía sau của ta đả kích mà giận dữ đứng phắt dậy, ném vỡ chén trà. Ta hành lễ, bình thản lui ra. 

Ngoảnh đầu liền thấy gia nhân đang ôm chăn đệm tiểu thư sai đưa đến cho Như Nguyệt, ta  nổi cơn tức, bèn vác luôn mớ chăn đi mất. Mấy tiểu nha hoàn phía sau “ối ối” gọi, ta càng chạy mau hơn. 

Lúc về đến trạch viện, ta làu bàu với tiểu thư: “Tiểu thư hiền quá, vừa nãy chỉ cần ra dấu một chút thôi, chúng ta cũng để ả biết tiểu thư không phải kẻ dễ bắt nạt!” Tiểu thư dịu dàng nhìn ta, ta đành thở dài. Thôi vậy, ai bảo ta là nha hoàn. Cứ ăn bát cơm này thì phải tận tâm tận lực thôi.

3

“Nhớ kỹ, Mạc Kỳ, tiểu thư là cành vàng lá ngọc, ngươi phải làm miệng thay tiểu thư, làm tay thay tiểu thư, lo nói năng và hành động cho tiểu thư.” Từ khi ta mới nhập phủ, ma ma bên cạnh phu nhân đã răn dạy như thế.

Phu nhân càng dặn đi dặn lại, ngụ ý chẳng ngoài việc: Tiểu thư có tật lắp bắp, hễ mở miệng là sơ hở bại lộ. Nhưng cũng không thể gọi thẳng là “nói lắp,” nhà phú quý gọi đó là “trọng ngôn,” nghe cao sang khác với dân thường. Ban đầu ta cứ ngỡ ai ai trong phủ cũng tỏ tường bệnh của tiểu thư. 

Nhưng không phải vậy. Toàn phủ trên dưới, chỉ có phu nhân cùng vài tâm phúc mới biết. Phụ thân tiểu thư – đại nhân Quách, Lễ bộ Thượng thư, cũng không mảy may hay biết. Sau này ta mới hiểu, tiểu thư quả là cao tay. 

Tỷ như ở nữ học, phu tử gọi tiểu thư trả lời, người chỉ khẽ mỉm cười, ung dung viết một bài luận tuyệt diệu, khiến mọi người, kể cả phu tử, xúm lại bình luận. Tiểu thư chỉ cần mỉm cười gật nhẹ, thêm một câu “Nhiên dã” là đủ.

Phu tử khen tiểu thư tâm như cúc, không màng vinh nhục. Các tiểu thư phủ khác cắn nát khăn tay, vụng trộm dè bỉu người chỉ phô trương bút pháp đẹp đẽ, ưa nổi bật, giả vờ thanh cao. Chỉ có ta mới hiểu rõ chân tướng, len lén cười đến méo cả miệng.

4

Nhà ta có năm tỷ muội, ta xếp thứ hai. Cũng chẳng có tên đàng hoàng, chỉ được gọi “Nhị Niu” theo thứ bậc. Phụ mẫu ta tạm xem là thuận hòa, chỉ tiếc hai người một lòng mong có con trai. 

Năm ngoái, họ toại nguyện sinh được đệ đệ, rồi nhìn bốn phía nhà rách nát lộng gió, lần này mới sực nhận ra gia cảnh nghèo túng. Năm tỷ muội chúng ta đành thắt lưng buộc bụng, đi làm thuê ở mấy xưởng, vất vả lắm mỗi tháng mới kiếm được ba đồng. 

Phụ mẫu cũng lo nghĩ, liền xếp chúng ta thành hàng, dùng dây thừng buộc lại, dắt đến chỗ người môi giới. Đại Niu vì đã lớn tuổi nên bị gạt ra. Thế là phụ thân bán tỷ tỷ cho một gia đình trong núi làm dâu nuôi từ bé, lấy được mười lượng bạc.

Ông ta còn ám chỉ mong người môi giới bán chúng ta được giá cao. Người môi giới hiểu ý, bèn đưa chúng ta đến Xuân Phong Lầu. Ba muội muội nhỏ chẳng hay chỗ đó là nơi nào. Dọc đường, bọn ta bị trói tay, bị lùa như heo chó đến kỹ viện. Khi đi qua ngã tư, ta tranh thủ lách người, đâm thẳng vào xe ngựa của tiểu thư.

“Cứu mạng, bọn họ muốn bán chúng ta vào thanh lâu! Xin tiểu thư cứu mạng, Nhị Niu nguyện kết thảo hiến thân, suốt đời báo đáp đại ân!” Rèm xe vừa vén lên một góc, ta mới chỉ thấy lờ mờ búi tóc của tiểu thư liền nhắm mắt kêu lớn. Phu xe vung roi đuổi, bị tiểu thư ngăn lại. 

“Chuẩn.” Tiểu thư đưa mắt ra hiệu cho ma ma đi cùng. Thế là bốn tỷ muội bọn ta đều được cứu. Được bưng bát trà nóng, ngồi lên ghế, ta vẫn khó tin chuyện ấy có thật. 

Mấy muội muội ríu rít bên tai ta: “Kỹ viện là chỗ nào, chẳng phải mẫu thân nói đó là nơi hốt bạc, còn dặn chúng ta góp của hồi môn cho đệ đệ sao?” 

Nghe vậy, ma ma biến sắc: “Phụ mẫu các ngươi nhẫn tâm thật! Con nha đầu này cũng khá lanh lợi.” 

Sau đó, ba muội muội được sắp xếp vào xưởng thêu, ta quỳ suốt mấy ngày, khăng khăng xin ở lại hầu tiểu thư. Vậy nên, lúc biết tật bệnh của tiểu thư, ta đã âm thầm quyết tâm, nhất định sẽ bảo vệ người. 

“Con nha đầu này cũng thông minh, còn nằng nặc xin ký khế bán thân cho cả mấy muội muội.” Phu nhân hay chuyện nhà ta, ánh mắt không giấu nổi tán thưởng. Tiểu thư ban cho ta cái tên Mạc Kỳ. Từ khoảnh khắc có tên, nghĩa là ta chính thức thành tâm phúc của tiểu thư.

Ma ma bên phu nhân một lần nữa nhắc nhở, nếu dám phản bội chủ, ta vốn đã ký khế bán thân, sống chết chẳng ai thương tiếc. Ta chỉ còn cách tận lực trung thành, nịnh bợ tiểu thư, trở thành người của tiểu thư. Nhưng thực ra, có gì khó đâu. Tiểu thư tốt như vậy, ai chẳng một lòng dốc sức?

5

Tiểu thư tên Quách Tự Thủy, trong nhà xếp thứ hai. Trên người còn một vị tỷ tỷ, dưới còn đệ đệ cùng muội muội. Chuyện này xem ra hơi giống cảnh nhà ta, song cốt lõi lại khác. 

Tùy chỉnh
Danh sách chương