Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Ở chốn phú quý, sân viện nào cũng ngầm nổi sóng to. Năm tiểu thư năm tuổi, bị phong hàn, sốt cao liên miên, khi ấy phu nhân đi ngoại ô thăm người thân, lão gia ủy quyền nội vụ cho Mẫn di nương.

Mẫn di nương nghe tin tiểu thư sốt, chỉ lặng lẽ nhấp trà: “Thuốc bổ ba phần độc, phu nhân không ở đây, ta chẳng rành y lý, lỡ gặp lang băm hại nhị tiểu thư thì sao? Ta vốn sinh ra khổ cực, ngày trước hễ sốt là lấy nước lạnh lau mình hạ nhiệt, há chẳng hơn mấy kẻ hầu biếng nhác, ỷ vào thuốc men cho nhanh.” Bà ta nói vài câu liền đuổi lang trung, nhốt tiểu thư trong viện chờ chết.

Nhũ mẫu liều chết chạy lên tiền viện, cầu cứu lão gia, nhờ vậy tiểu thư mới được cứu mạng. Sau trận ấy, tiểu thư vốn lanh lợi sáng dạ lại thành nói lắp, bị lão gia chán ghét. Về sau phu nhân tuyên bố bệnh người đã khỏi, chỉ là tính tình trầm lặng, không thích nói năng. 

Lão gia cũng tin luôn. Còn vì sao tin, là không muốn tìm hiểu sâu, hay đơn giản chẳng mấy bận tâm đến tiểu thư, không ai rõ. Chung quy, bọn ta trước kia cũng tưởng phụ mẫu là người đối đãi với mình tốt nhất trần đời, thế nhưng… trước lúc bị bán, mới vỡ lẽ ra hết thảy.

6

Hôm ban hôn, ta theo làm nha hoàn hồi môn. Trước lúc xuất giá, phu nhân nắm chặt tay ta, khớp xương lộ rõ: “Mạc Kỳ, thể diện nhà họ Quách đều dồn vào ngươi, lúc cần thiết, ta cho phép ngươi làm thông phòng cho cô gia, san sẻ bớt gánh nặng cho tiểu thư.”

Tiểu thư áp bàn tay lạnh lẽo lên tay phu nhân: “Mẫu thân, hài… nhi… không… không…” 

“Im miệng!” Phu nhân sợ hãi quát, tay run rẩy không thôi.

“Cô gia… cô gia… nếu… phát hiện…, Mạc Kỳ… cũng… cần… một cuộc sống… riêng, hà tất…” Dù giữa tình thế khó xử, tiểu thư vẫn giữ vẻ điềm tĩnh: “Muội ấy… xứng đáng… nhận được… điều… tốt… hơn.” Tiểu thư vừa dứt lời, lão gia vừa về tới, lập tức té xỉu. 

Người ta dùng hết cách, bóp nhân trung đến nát cả da vẫn chẳng tỉnh, cuối cùng phải nhờ đại phu đổ mấy bát thuốc mới cứu được.

Tỉnh lại, ông chỉ tay vào mặt phu nhân: “Liễu thị, bà giỏi thật, muốn hại cả nhà họ Quách sao!” 

Cô gia được định hôn là thế tử phủ Bình Viễn hầu – Thiệu Bình Xuyên, cũng là cháu ruột của Hoàng hậu. Hắn xông pha chiến trường từ khi còn trẻ, chẳng dựa thế tông tộc, lại lập công hiển hách. Hoàng thượng ban hôn, nói muốn dành cho hắn điều tốt đẹp nhất.

Đại tiểu thư nhà họ Quách dung mạo khuynh thành, đức hạnh đoan chính, danh tiếng vang xa, quả là tuyệt phối. Lão gia tức nổ đom đóm mắt, cắn răng chịu đựng, đợi xong thủ tục đính ước, liền gọi tiểu thư đến.

“Việc đến nước này, bao năm nay con vẫn giấu được, sau này càng phải giấu cho khéo!”  Lão gia nghiến răng: “Quách Tự Thủy, ta coi như không có đứa con gái này, đừng liên lụy đến nhà họ Quách.” Nói xong, ông lại thở dài rồi nằm bệt xuống. 

Tiểu thư: “Phụ thân… phụ thân…” Ta vội kéo tiểu thư đi. Giờ phút ấy không thể để người  nói thêm bất cứ lời gì.

7

Hôm đại hôn, ta dán tai nghe ngóng suốt nửa đêm ngoài tân phòng. Lo sợ tiểu thư lỡ đắc tội cô gia. Chẳng ngờ qua canh hai, bên ngoài đã vọng tiếng người ngựa rầm rộ xếp hàng. Thì ra biên giới có biến, cô gia phải lập tức dẫn binh xuất chinh. Tiểu thư khoác áo trung y cùng cô gia giãi bày đôi lời.

“Tự Thủy, nàng hãy yên tâm, ta nhất định bình an trở về.”

“Nhiên… dã.” 

Cô gia thấy lạ, nhưng đang vội nên không để tâm, tức tốc lên đường. Hắn đi rồi, ta an ủi tiểu thư: “Xin tiểu thư đừng lo lắng, cô gia nhất định ca khúc khải hoàn.” 

“Lo lắng? Ta… vui… thì có.” Tiểu thư bĩu môi, “Có… tiền, không… ai… quản, được… tự do.” 

Ta há hốc miệng: “Tiểu thư nói chuyện… nghe cũng bình thường đấy ạ…” Tuy hơi lắp bắp từng hai chữ một, nhưng không đến nỗi nặng như hôm chọc giận lão gia và phu nhân, khiến hai người giờ vẫn còn nằm trên giường, rên rỉ “ôi da” “ái chà.”

“Phiền.” Tiểu thư ôm đầu, không muốn nhắc lại đề tài ấy.

8

Thiệu Bình Xuyên chuẩn bị cho Như Nguyệt di nương một cỗ kiệu hồng phấn, rước thẳng từ cửa chính vào phủ. Lúc bọn họ vừa qua cổng viện, ta dẫn đám nha hoàn ra chặn đường.

“Dù là trắc phi cũng chỉ được phép đi cửa hông mà vào, Như Nguyệt di nương mới là thiếp, xin mời kiệu phu vòng ra cửa sau.” Khắp thành đều chú mục vào trò cười này, nếu để nàng ta nghênh ngang qua cửa chính thật thì tiểu thư ắt trở thành trò cười lớn nhất chốn kinh kỳ.

Vài hôm nay, ta đã nổi một loạt nốt nhiệt ở khóe miệng vì lo lắng, thế nhưng tiểu thư vẫn bình thản như không, dường như tiểu thư chẳng bận tâm đến mấy việc này. Người còn bảo ta như kẻ ngậm hai khúc xúc xích trên miệng.Ta mặc kệ lời ấy. 

Hôm nay, Mạc Kỳ này quyết làm một kẻ nô bộc khó ưa, thà chết cũng phải giữ danh dự cho tiểu thư. 

“Tất cả cút hết cho ta!” Cô gia từ sau xông tới, tung một cước đạp thẳng vào ngực ta. “Mạc Kỳ, ngươi to gan thật, dám nghi ngờ quyết định của bổn thế tử sao? Ta nói cho ngươi biết, đây là phủ Bình Viễn hầu, chưa tới phiên một con nha hoàn như ngươi lên tiếng, dẫu chủ tử ngươi có ở đây, cũng phải ngoan ngoãn nghe lời ta!”

Các nha hoàn khác vỡ òa chạy tứ tán, chỉ mình ta cố bám lấy chân Thiệu Bình Xuyên. 

“Cô gia, xin người! Tiểu thư là thế tử phi, ngài làm vậy giữa bao người, sau này tiểu thư còn mặt mũi nào đứng vững ở kinh thành!” Ta biết mình đã quá phận. Nhưng tiểu thư phải làm sao biện bạch cho bản thân? Ta nguyện làm miệng của người, hễ chuyện bất bình đều xông ra tranh đấu.

“Láo!” Thiệu Bình Xuyên giận tím mặt. “Một con nha hoàn dẻo mồm dẻo miệng, hôm nay là ngày vui, vậy cứ lấy máu ngươi tăng thêm rộn ràng! Người đâu, lôi nó ra cổng phủ, đánh chết!” 

Đám gia nhân chen chúc đến giữ chặt vai ta, ghì ta xuống đất.Ta tuyệt vọng nhìn Thiệu Bình Xuyên quay lưng đi, bảo kiệu phu tiếp tục tiến vào. Khách khứa xung quanh nhìn ta bằng ánh mắt cười cợt, các phu nhân nhà khác cũng mang điệu bộ chờ xem kịch vui.

Ta thừa hiểu, sau chuyện hôm nay, tiểu thư hẳn cũng chẳng còn chỗ đứng trong vòng giao thiệp chốn kinh thành. Ta nhắm mắt, để bọn tiểu tư lôi đi. Tà áo lết trên mặt đất, vang tiếng sàn sạt.

Trời hè oi nồng, vải mỏng bị mài rách toạc, sỏi đá sắc nhọn cứa rớm máu gối ta. Thiệu Bình Xuyên và Như Nguyệt di nương đứng xa xa, chăm chú dõi theo dáng vẻ thảm hại của ta. Đánh chết ta xong, họ nhất định cuộn xác bằng tấm chiếu ném ra bãi tha ma.

Cũng tốt, ít ra tiểu thư không phải nhìn thấy bộ dạng đáng thương này của ta. Chỉ tiếc chưa kịp nói lời từ biệt tiểu thư. Những kẻ lôi ta đột nhiên đi chậm lại. Ta hé mắt, bắt gặp tiểu thư xõa tóc, khoác thường phục còn tạm cũ, vội vàng lao đến.

Tiểu thư giơ tay, cất giọng lớn: “Ngươi… dừng… dừng… dừng… dừng tay lại cho ta!” 

A di đà! Ta nhẹ nhõm khép mắt.

9

Một chiếc khăn mềm mải miết lau mồ hôi trên trán ta. 

“Kỳ… Kỳ…” Thanh âm tiểu thư dịu dàng bên tai. Ta hé mắt, toàn thân đau nhức. 

“Tiểu thư!” Ta phớt lờ nỗi đau, nắm lấy tay người, săm soi từng chút, sợ người biến mất. “Cô gia hắn…” 

Trần ma ma ngồi cạnh, trừng ta bằng ánh mắt lành lạnh: “Nhờ phúc của ngươi, tiểu thư đã thành trò cười cho cả kinh thành.” Tiểu thư vẫn chậm rãi, ôn tồn khác thường. 

Người khẽ lắc đầu với Trần ma ma, rồi ấn ta nằm xuống.

“Hãy yên lòng.” 

Yên tâm ư? Làm sao ta an tâm cho được! 

“Huhu…” Ta ôm chặt tiểu thư, bật khóc nức nở. “Xin tha lỗi, tiểu thư, là nô tỳ sai, không nên dây vào đôi cẩu nam nữ kia. Để ả vào cửa đi, nô tỳ sẽ sắm hai bình Hạc Đỉnh Hồng, nô tỳ với ả mỗi người một bình, quyết không liên lụy tiểu thư.” 

Trần ma ma vung tay đập “bốp” lên đầu ta. “Im cho ta, còn dám ăn nói vớ vẩn, ta cắt lưỡi ngươi!” Trần ma ma là nhũ mẫu của tiểu thư, ta càng sợ hãi. 

“Cắt thì cắt, để nô tỳ giống tiểu thư ư, huhu, nô tỳ không muốn!” Đến lượt tiểu thư vặn tai ta.

Khi ấy ta mới nhận ra xung quanh đang lắc lư, hóa ra chúng ta đang ở trên xe ngựa.

“Tiểu thư… người định ném Mạc Kỳ đến bãi tha ma sao huhu…” Ta sợ quá, ôm chầm lấy eo tiểu thư, gào khóc như trời sập. 

Tiểu thư bị ta quấy đến phát phiền, mãi khi Trần ma ma lại đập cho một cái nữa, ta mới ngoan. Thì ra hôm qua, tiểu thư bị lộ tật nói lắp giữa bàn dân thiên hạ, Thiệu Bình Xuyên giận dữ đuổi tiểu thư ra trang viên. Giờ chúng ta đang trên đường đến đó. 

“Dựa vào đâu chứ!” Ta giận tới mức cắn xé chăn nệm. “Tiểu thư có lỗi gì!” Ta uất ức phát khóc. Tiểu thư ta tốt nhường ấy, chẳng qua chỉ có tật nhỏ, sao ai cũng chẳng thể bao dung! Đã thế thì thôi, mặc họ.

Ta sẽ bán đậu hũ nuôi tiểu thư. Món đậu hũ của ta đảm bảo thơm ngon! 

Tùy chỉnh
Danh sách chương