Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Đưa tiền đi!”
“Con phải cứu mẹ!”
Ba thì phải nuôi con.
Con thì phải nuôi mẹ.
Khoảnh khắc ấy, xung quanh lặng như tờ.
Một lát sau, trên đầu vang lên giọng nói rất không lịch sự: “Ở đâu ra con bé mũm mĩm thế này?”
Mũm mĩm?
Là tôi sao?
Tôi ngẩng phắt đầu lên, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Đó là một người đàn ông rất cao so với tôi, đang cúi xuống nhìn tôi chằm chằm.
Đúng như lời mẹ nói, trông rất đẹp trai.
Nhưng quả thật nhìn hơi… đáng sợ.
“Tôi không mũm mĩm.” Mẹ bảo tôi chỉ đang lớn, có chút thịt thôi, trông vẫn rất đáng yêu.
Người đàn ông bên cạnh mặc vest xám, lau mồ hôi vô hình trên trán: “Tổng Giám đốc Tần, chắc là có nhân viên nào đó đưa con tới hôm nay.”
Nói rồi chú ấy cúi xuống nhìn tôi, nhẹ giọng: “Bé con, nói cho chú biết ba mẹ con là ai, chú sẽ đưa con đi tìm họ, được không?”
Tôi lại ngẩng đầu lên nhìn người tôi đang ôm: “Chú ơi, ba con đang ở đây mà.”
“Ai cơ?” Người kia sững người, chỉ vào người tôi đang ôm, lắp bắp hỏi: “Là Tổng Giám đốc Tần của chúng tôi á?”
Tôi gật đầu thật mạnh.
Chú ấy không nói gì nữa, đứng dậy lúng túng nói với ông chủ của mình: “Tổng Giám đốc Tần, ngài xem chuyện này…”
Người được gọi là Tổng Giám đốc Tần cúi đầu nhìn tôi, hừ lạnh một tiếng: “Con nhóc mũm mĩm, ba mẹ cô chưa từng dạy rằng cơm có thể ăn bậy, nhưng lời thì không được nói bậy à? Sao tôi không biết mình có đứa con gái lớn thế này?”
“Thì bây giờ con nói cho ba biết rồi còn gì?” Tôi đáp.
“…Tôi không phải.”
“Nhưng ba chính là ba con mà!” Tôi quả quyết.
“Ai nói vậy?” ba ngồi xổm xuống nhìn tôi: “Cô biết tôi tên gì không mà dám nhận bừa?”
“Biết chứ, ba tên là Tần Yến.” Do các chị gái trên dòng bình luận nói cho tôi biết.
ba khựng lại: “Cô quen tôi?”
“Ba là ba con, dĩ nhiên con quen ba rồi.” Tôi nhìn ba rồi trả lời rất đương nhiên.
ba nhìn tôi chằm chằm một lúc rồi bật cười: “Con nhóc mũm mĩm, ai thuê cô tới đây diễn màn nhận cha này hả?”
“Con không tên là con nhóc mũm mĩm. Ba có thể gọi con là An An.”
“Được rồi, An An.” ba xoa trán: “chú thật sự không có thời gian chơi với con, đi với chú kia tìm ba mẹ thật của con đi, được chứ?”
“Không được, ba định bỏ rơi con à?” Tôi nhìn thẳng vào mắt ba, hỏi: “Mẹ nói ba không phải người như vậy, ba lừa mẹ phải không?”
Xung quanh có vài cô chú đứng xem, hình như là nhân viên của ba, ai nấy đều ra vẻ hóng chuyện.
Ba có vẻ vừa tức vừa buồn cười: “Được, nói thử xem mẹ con là ai, để tôi xem tôi đã cùng ai sinh ra một đứa con gái lớn thế này.”
“Mẹ con tên là Giang Uyển.” Tôi trả lời.
4
Không khí lại rơi vào tĩnh lặng.
“Con nói… mẹ con tên là Giang Uyển?” Một lúc sau, người đàn ông trước mặt tôi mới chậm rãi lên tiếng.
Tôi gật đầu: “Vâng!”
Ánh mắt ba chăm chú dừng lại trên khuôn mặt tôi, như thể đang tìm kiếm bóng dáng của ai đó trong đó.
Ngay giây tiếp theo, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, ba bất ngờ bế tôi lên, sải bước đi thẳng về phía trước.
Phía sau có tiếng một chú khác ngạc nhiên gọi: “Tổng Giám đốc Tần? Tổng Giám đốc Tần?”
Tôi được bế vào thang máy, vòng tay ôm lấy cổ người mà tôi gọi là ba.
Ba không giỏi bế trẻ con lắm, tôi phải tự mình điều chỉnh lại tư thế trong lòng ba.
“Nhúc nhích gì đấy?” Ba hỏi.
“Ba ôm không thoải mái.” Tôi nói thật.
Ba im lặng, để mặc tôi xoay người.
“Xong rồi.”
Người tên là Tần Yến ấy nhìn tôi, sau một lúc mới hỏi: “Con mấy tuổi rồi?”
“Ba ơi, con 4 tuổi.”
Ba lại rơi vào im lặng rồi khẽ nói: “Những đứa trẻ 4 tuổi khác cũng nặng như con sao?”
Tôi có chút tức giận: “Mẹ chưa bao giờ chê con nặng. Con còn chưa chê ba không biết bế con đấy.”
Người chú đi cùng trong thang máy im thin thít như người câm, nhưng ánh mắt thì như thể có cả trăm lời muốn nói mà không dám thốt ra.
Cửa thang máy mở ra, tôi được bế vào một căn phòng làm việc.
Trên đường đi, chúng tôi đi ngang qua vài cô chú khác, ai nấy đều nhìn tôi với ánh mắt đầy kinh ngạc.
Tôi nghe thấy có người nhỏ giọng hỏi phía sau: “Trợ lý Chu, Tổng Giám đốc Tần đang bế con ai thế kia?”
Người được gọi là Trợ lý Chu chỉ lắc đầu, không trả lời.
Tôi được đặt ngồi xuống ghế sofa, đối mặt với người đàn ông trước mặt.
ba lấy giấy và bút ra, nói với tôi: “Không phải con nói mẹ con tên Giang Uyển à? Viết tên cô ấy ra đây.”
Chú đi cùng nãy giờ rốt cuộc cũng không nhịn được, xen vào một câu: “Tổng Giám đốc Tần, trẻ 4 tuổi chưa chắc đã biết viết chữ đâu ạ.”
Lời vừa dứt, tôi đã cầm bút lên, viết hai chữ “Giang Uyển” lên giấy.
Chữ có hơi xiêu vẹo nhưng tên mẹ tôi, tôi sẽ không viết sai.
Ba nhìn chằm chằm vào cái tên ấy thật lâu không nói gì, sau đó ánh mắt lại dừng trên mặt tôi.
“Mẹ con bảo ba là ba của con sao?”
Tôi lắc đầu.
ba hừ lạnh một tiếng: “Thế sao con biết ba là ba con? Biết đâu mẹ con sinh con với người khác, không thì sao lại không dẫn con đến gặp ba?”
Ngay lập tức, mấy dòng tin nhắn hiện lên trước mắt tôi:
[Anh này đúng kiểu cứng miệng! Trong lòng chắc mừng rối lên rồi đúng không?]
[Có phải con anh không thì làm xét nghiệm ADN đi là biết! Tiểu Bảo, nhổ mấy sợi tóc có chân ra đưa cho ba!]
[Buồn cười quá, nam chính chắc đang âm thầm tính toán: dù có phải con ruột hay không cũng quyết nhận luôn rồi!]
[……]
Tôi nghĩ một lát rồi giơ tay nhổ tóc.
Một sợi, đau.
Hai sợi, vẫn đau…
Ba túm lấy tay tôi: “Con làm gì vậy?”
Tôi đau đến phát khóc nhưng vẫn gom mấy sợi tóc lại, đặt vào lòng bàn tay ba.
“Ba đem đi xét nghiệm rồi sẽ biết con có phải con ba không.”
Ba ngẩn người: “Ai dạy con vậy? Mẹ con à? Cô ấy đâu?”
“Mẹ đang đi làm.”
“Con biết số điện thoại mẹ không? Gọi mẹ đến đón con đi.”
Ba dường như rất muốn gặp mẹ.
Tôi lại lắc đầu, không đồng ý rồi nhìn thẳng vào ba: “Con đã nói là mẹ đang đi làm rồi, ba đừng làm phiền mẹ.”
“Là đi làm thật hay là không dám đến gặp ba?”
“Mẹ có làm gì xấu đâu mà không dám gặp ba?”
Sau đó, tôi lại nghe thấy ba hừ lạnh một tiếng.
Ông bố này tính khí thật đúng là chẳng tốt gì cả.
5
Chiếc điện thoại đặt trên bàn bỗng sáng màn hình.
Tôi nhìn sang, bất ngờ reo lên: “Oa, ba có ảnh hồi trước của mẹ à!”
Trong ảnh, mẹ trông còn rất trẻ, hình như đang mặc đồng phục học sinh.
Chưa đợi ba lên tiếng, tôi đã chìa cổ tay ra khoe hình nền trong chiếc đồng hồ trẻ em của mình: “Ba xem nè, con cũng có ảnh chụp chung với mẹ.”
Bức hình nền nho nhỏ là cảnh mẹ bế tôi lúc tôi mới hai tuổi, ngồi trên đùi, ánh mắt dịu dàng nhìn vào ống kính.
Ba nhìn chằm chằm bức ảnh đó thật lâu, bỗng hỏi: “Sao con lại nghĩ ba là ba con, chứ không phải ai khác?”
“Mẹ hay nhìn ảnh ba rồi khóc.” Tôi nhìn thẳng vào mắt ba, đáp.
Điều này không phải dòng bình luận trước mắt nói mà là chính mắt tôi nhìn thấy.
Trong lòng mẹ có một người khiến mẹ buồn.
Khi tôi còn nhỏ hơn bây giờ, mẹ từng khóc thầm vào đêm khuya, tay cầm điện thoại, mắt đỏ hoe nhìn ảnh trong máy.
“Tổng Giám đốc Tần,” chú bên cạnh lên tiếng nhắc nhở: “Sắp đến giờ họp rồi ạ.”
Ba đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống tôi trong chốc lát, sau đó quay sang căn dặn: “Gọi thư ký Tô tới trông con bé. Trước khi cuộc họp kết thúc, đừng để ai đưa nó đi.”
Thế là, trong văn phòng rộng lớn chỉ còn lại mình tôi và một chị gái xinh đẹp.
Chị mang tới một đống đồ ăn vặt, cười híp mắt nhìn tôi: “Bé cưng, chị chơi với em nhé?”
“Dạ được ạ!”
Chị thư ký Tô xoa xoa má tôi, có lẽ thấy tay sờ rất thích nên lại sờ thêm cái nữa.
Rồi chị ghé sát hỏi nhỏ, giọng như vừa ghen vừa bất mãn thay cho công nhân bị chủ bóc lột: “Bé ơi, em với Tổng Giám đốc Tần là quan hệ gì thế?”
“Ba em đó.” Tôi đáp.