Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9f8qKa506B

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Phu quân lừa thiếp rằng thuở còn nhỏ chàng vô tình ăn phải nấm độc, không thể sinh con đẻ cái, bắt thiếp uống canh tránh thai hơn 20 năm.

Nào ngờ ở bên ngoài, chàng lại cùng thanh mai của chàng sinh một nam một nữ.

Kiếp trước, khi thiếp c/h/ế/t đi mới biết, ngay từ lúc tiếp cận thiếp, chàng đã nhắm vào gia sản của nhà thiếp.

Thiếp vì chàng mà bôn ba cả một đời, hầu hạ công công bà bà, gom góp từng mảng gia nghiệp, đến khi được chôn cất sơ sài chưa tròn 100 ngày, chàng liền đón ba người bọn họ vào cửa.

Hôm cử hành hôn lễ, khách khứa đông đúc.

Hai bên hành lang gỗ hồng đều dán câu đối màu đỏ thẫm: “Hai mươi năm bầy nhạn chia lìa, thư gấm khó tải nỗi tương tư.”

Một nhà bốn người của họ an hưởng cảnh đoàn tụ trong tòa viện tử mà thiếp từng gắng công sắm sửa, tiêu xài số ngân lượng thiếp chắt chiu dành dụm, sống vui vầy bên nhau.

Đến khi thiếp mở mắt lần nữa, đã trở về năm thứ 3 sau khi gả cho Chu Nguyên.

Chàng đến hỏi thiếp xin ít bạc.

Thiếp bèn xòe hai tay: “Phu quân chỉ được bổng lộc 10 lượng bạc, sớm đã tiêu hết rồi, thiếp không có.”

01

Lúc ba mươi chín tuổi, thiếp vừa qua sinh thần chẳng bao lâu thì bệnh nặng triền miên, cuối cùng trút hơi thở cuối trong cơn gió đầu hạ.

Thiếp chếc rồi, phu quân thiếp nói thiếp một đời tằn tiện, tang lễ cũng không cần linh đình, tiết trời lại oi bức, cứ sớm ngày an táng.

Thế là một cỗ quan tài mỏng được chôn ngoài thành nơi núi sâu, đến một tấm bia đá cũng không khắc.

Chưa tới một trăm ngày, trong nhà liền giăng đèn lồng đỏ khắp nơi, mời cả gánh hát đến, chiêng trống rộn ràng, náo nhiệt vô cùng.

Chàng sắp lấy vợ lần nữa, người nối gót vào cửa chính là thanh mai trúc mã của chàng.

Cùng vào cửa với tân nương còn có đứa con trai 20 tuổi và con gái 11 tuổi của họ, nói là về nhận tổ quy tông.

Nhưng rõ ràng chàng từng nói với thiếp, thuở thiếu niên chàng ăn phải nấm độc, lang trung dặn không thể sinh nở, nếu có may mắn hoài thai thì đứa trẻ sinh ra cũng khó lòng khỏe mạnh.

Vì vậy, thiếp đã uống canh tránh thai suốt hơn 20 năm.

Trong tiệc cưới, ai nấy đều hân hoan, như thể quên mất chủ mẫu trong nhà hài cốt còn chưa lạnh.

Chàng nâng tay tân nương, nhẹ giọng thổ lộ: “Khi xưa ta chẳng muốn để nàng phải chịu ấm ức, vậy nên mới chần chừ tới hôm nay mới đón nàng vào cửa, thật là làm khổ ba mẫu tử.”

Tân nương âu yếm đáp: “Thiếp hiểu, thiếp đều hiểu.”

Nhìn bọn họ ân ái, thiếp mới hay cả đời mình hóa ra trò cười.

Thiếp gả cho chàng năm 16 tuổi, làm thê tử được 23 năm.

23 năm ấy, thiếp chưa từng sưởi ấm được trái tim như tảng đá của chàng.

Trừ khi lúc mới cầu thân, chàng tỏ ra mặn nồng, về sau lúc nào cũng lạnh nhạt.

Thiếp còn ngỡ mình làm chưa đủ tốt.

Ngày ngày tự trách, thậm chí dằn vặt bản thân rằng thiếp phụ tình nghĩa thuở ban đầu của chàng.

Chàng bận học ở ngoài, sau lại làm quan, thời gian ở nhà hiếm hoi, thiếp một mình cáng đáng mọi việc, chăm sóc công công bà bà, chẳng dám lơi là chút nào.

Đến sau này, để trang trải chi tiêu trong nhà, thiếp đã dốc cạn toàn bộ sính lễ, thậm chí nhiều lần quay về nương nhờ phụ mẫu.

Vậy mà khi thiếp chếc, chàng tuyệt chẳng hề đau lòng.

Trong phủ bao nhiêu kẻ hầu người hạ, không một ai chịu giữ đạo tang vì thiếp.

02

Thiếp lại mở mắt, chỉ thấy mình đang nằm trên giường.

Màn cửa màu sắc cũ kỹ, chẳng thấy một mảnh đỏ nào.

Thiếp bần thần, thì thấy phu quân Chu Nguyên chậm rãi đi đến bên giường.

“Sân Sân, có ngân lượng không, cho ta một ít, ta có việc cần dùng.”

Giọng chàng vừa thốt, thiếp nhớ ra đây là năm thứ 3 sau khi thiếp gả cho Chu Nguyên.

Thuở ban đầu, Chu Nguyên nhờ cha thiếp chu cấp, được vào châu học đọc sách mấy năm, rồi cũng nhờ nhà thiếp bỏ tiền ra mua cho một chức quan nhỏ.

Chàng vừa làm quan nên bổng lộc cũng bèo bọt, mới lãnh về tay mấy hôm đã tiêu hết sạch.

Đời trước, thiếp một lòng một dạ lo cho chàng, chỉ sợ chàng túng thiếu kém thể diện, nên luôn rút sính lễ ra để bù vào.

Chàng cách đôi ba ngày lại phải mời đồng liêu ăn tiệc, thiếp trả tiền.

Công công bà bà tuổi cao, thân thể suy yếu, phải mời người hầu hạ, uống thuốc điều dưỡng cũng là thiếp lo.

Rồi sau này, đến mức chàng chẳng cần nói rõ là dùng vào việc gì, chỉ đưa tay bảo: “Sân Sân, cho ta ít bạc, ta có việc.”

Thiếp không mảy may thắc mắc, cứ thế dâng tiền.

Kiếp này, thiếp nhất quyết không để chàng tiêu thêm một đồng bạc nào của thiếp nữa.

Thiếp khẽ mỉm cười, xòe hai tay: “Ngân lượng nào, đã xài hết, đâu còn.”

Chàng bấy giờ nổi nóng: “Sao có thể hết sạch được?”

Thiếp bước xuống giường, đến cạnh bàn gần cửa sổ, lấy cuốn sổ ghi chép ra, lật từng trang cho chàng xem.

“Bổng lộc hàng tháng của phu quân được 10 lượng bạc, chi phí củi, gạo, dầu, muối cùng tiền công cho hạ nhân trong nhà tốn 4 lượng, công công bà bà mỗi ngày đều phải uống thuốc dưỡng thân, dù không quá tốn kém, nhưng thứ này chẳng thể bớt đi, lại mất 4 lượng, vậy chỉ còn 2 lượng.”

Sắc mặt Chu Nguyên trắng bệch, lúng túng: “Vậy số 2 lượng còn lại, nàng lấy ra cho ta.”

“Phu quân quên rồi ư, 5 ngày trước, mẫu thân của Lưu đại nhân, người mà phu quân kết giao mừng thọ, phu quân đã cầm 2 lượng bạc mua lễ mừng thọ cho bà ấy rồi.”

Chu Nguyên giận quá đập tay lên bàn: “Thôi thôi, chẳng còn thì ta tự tính cách khác.”

Nói xong, chàng hất tay áo bỏ đi.

Thiếp âm thầm cười lạnh, nhưng lại cất lời với theo bóng lưng chàng: “Thiếp bất tài, không thể chia sớt lo toan cho phu quân.”

03

Chu Nguyên đi rồi, suốt hai ba ngày không thấy bóng dáng.

Đến ngày thứ ba, vừa sáng sớm thiếp đã nghe ngoài cửa ồn ào.

Bà bà còn chưa bước vào đã lớn tiếng than vãn:

“Con ta khổ quá, con ta thật khổ.”

Bà xồng xộc tiến vào phòng thiếp, mặt mày cau có, ngồi phịch xuống ghế, thở hồng hộc: “Sân Sân, không phải là ta trách con, nhưng mà con chẳng chút thông cảm cho phu quân của con, bổng lộc mỗi tháng chỉ 10 lượng, nửa tháng đã sạch bách. Con trai ta mới vào quan trường, khắp nơi đều cần tiền, con bảo nó đi đâu kiếm tiền?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương