Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Triệu Mặc chỉ là một giải pháp tạm thời. Đợi ngày Hòa Hi đăng cơ, ta sẽ tìm cho ngươi một hôn sự khác xứng đáng hơn.”
8
Ta từ chối ý tốt của Gia Quý phi về một mối nhân duyên khác.
Ngày hôm sau, khi vừa ra khỏi cung thì ta đã gặp Triệu Mặc – người khoác bộ giáp bụi bặm đang hối hả chạy tới.
Đôi mắt chàng đỏ hoe, không biết vì hành trình gấp gáp hay mấy đêm liền không ngủ.
Với dáng vẻ uy nghi, đeo kiếm bên hông, trông chàng chẳng khác gì muốn ép cung.
Khi nhìn thấy ta bình an vô sự, chàng khựng lại như thể trái tim treo lơ lửng bấy lâu nay cuối cùng đã được thả xuống.
Dù Triệu Mặc đã trở về, nhưng mấy ngày qua ta cảm thấy chàng xa cách hơn rất nhiều.
Tứ hoàng tử đăng cơ, chàng lại được trọng dụng, những phiên vương không yên phận bắt đầu có động thái. Suốt nửa năm nay, chàng bận rộn đến mức hiếm khi về nhà.
Chàng không về, nhưng ta lại nhận được không ít “món nợ phong lưu” của hắn.
Là vô số thiệp mời của các tiểu thư khuê các, lời lẽ phóng túng, cứ như thể ta – vợ của Triệu Mặc – đã c/h/ế/t vậy.
Trong khi ấy, chàng lại lén lút trong thư phòng đọc gì đó, không cần đoán cũng biết chắc chắn là những lá thư chàng vừa ý, để cân nhắc xem hợp tuổi không.
Chớp mắt, một năm nữa trôi qua, triều đình cũng dần ổn định.
Gia Quý phi – giờ đã là Từ Ý Thái hậu – ban cho ta một biệt viện suối nước nóng, nói rằng đã chuẩn bị hai món quà.
Ta hẹn Triệu Mặc cùng đi, nhưng hắn nói còn bận công vụ, sẽ tới muộn.
Khi đến biệt viện, ta mới hiểu món quà thứ nhất là suối nước nóng, còn món quà thứ hai chính là người đàn ông trong đó.
Tóc dài xõa vai, hắn vòng tay ôm ta từ phía sau khiến ta giật mình hoảng hốt.
Ta vội đẩy hắn ra, nhưng khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp kia, hắn lại mang vẻ mặt tội nghiệp nói:
“Là Thái hậu sai ta tới.”
Ta nhận ra người này – trạng nguyên năm xưa cùng thi với Lý Mục Chi.
“Không … Không cần, trời đã tối, ngươi mau về đi.”
Nếu để Triệu Mặc thấy sẽ hiểu lầm thì sao …
Ta vừa ngẩng đầu thì đã thấy Triệu Mặc khoác bộ giáp đen, mặt lạnh lùng nhìn ta và trạng nguyên nọ.
Ta muốn giải thích, nhưng chàng không nói lời nào mà quay người bỏ đi.
Ta vội chụp lấy chiếc áo khoác ngoài, đi chân trần đuổi theo:
“Triệu Mặc! Đứng lại cho ta!”
Chàng theo phản xạ định bế ta lên vì sợ ta bị lạnh. Nhưng rồi chàng dừng lại, ánh mắt đầy cay đắng:
“Giang Du, nàng đừng trêu chọc ta nữa.”
Nghe chàng nói, trong lòng ta dâng lên muôn ngàn ấm ức.
Mắt ta đỏ hoe, giọng nói đầy nỗi tủi thân:
“Triệu Mặc, ngươi không cần ta nữa sao?
“Đồ đáng ghét! Ngươi chẳng phải đã hứa có gì thì nói thẳng sao? Sao lại không giữ lời?”
Chàng cúi đầu, giọng như con thú nhỏ sợ bị bỏ rơi:
“Ta không dám hỏi.”
Lần này, đến lượt ta ngẩn người:
“Ngươi muốn bỏ ta cũng được, lấy người khác cũng được nhưng ít nhất hãy nói rõ ràng. Chẳng lẽ Giang Du ta không thể sống thiếu ngươi sao?
“Ngươi tự nhìn xem, có biết bao người muốn cưới ta!”
… Dù đúng là ta không thể sống thiếu hắn.
… Dù không ai sánh được với hắn.
Vừa nói, nước mắt ta vừa rơi:
“Từ khi ngươi rời kinh thành, ta lúc nào cũng nghĩ về ngươi. Ta đã làm sai gì mà ngươi cứ lạnh nhạt với ta?
“Đi thì đi! Ta sẽ gọi trạng nguyên kia quay lại!
“Ta đã thử rồi! Hắn chắc chắn hơn ngươi nhiều…”
Ta chưa kịp nói hết câu thì chàng đã bế ta lên.
Bộ giáp lạnh lẽo khiến ta run lên, nhưng chàng lại phớt lờ.
Giáp lạnh nhưng nước suối nóng bỏng.
“Ít nhất… ít nhất hãy cởi giáp ra.”
“Không cởi.”
Ta quên mất chàng là võ tướng, khi tức giận sẽ cứng rắn như vậy.
Ta hối hận, không nên lấy người khác ra chọc tức chàng.
Triệu Mặc ghé sát tai ta, giọng khàn khàn đầy uy quyền:
“Nằm xuống.”
Hơi nước bốc lên làm mờ cả ánh trăng, sự lạnh lẽo và nóng bỏng khiến đầu óc ta mơ hồ.
Một vị tướng từng giết kẻ đầu hàng mà không bao giờ chịu nghe lời cầu xin.
“Hắn có gì hơn ta?
“Thử lúc nào rồi? Hửm?”
Lúc chàng chịu lắng nghe ta là khi trời gần sáng.
Trong vòng tay chàng, ta khàn giọng gọi:
“Phu, phu quân.”
Căn phòng đầy hơi ấm, chàng dịu dàng lau khô tóc cho ta, rồi ôm ta vào lòng.
“Tại sao chàng lại tránh ta?”
“Thái hậu gửi thư, bảo ta và nàng hòa ly, rồi người sẽ tìm cho nàng một mối nhân duyên khác.”
“Đó là ý của bà ấy. Nhưng tại sao chàng không hỏi ta xem ta có đồng ý hay không?”
“Trước đây nàng luôn tránh bà ấy, nhưng gần đây nàng lại thường xuyên đến thăm. Nàng không hỏi nên ta cũng không về nhà.”
“Còn chàng thì sao? Đám thiệp mời kia chàng dám giấu trong thư phòng đọc!”
“Ta không đọc chúng, một cái cũng không. Những thiệp mời đó ta đều đưa cho nàng. Trong thư phòng, thứ ta đọc là thư nhà nàng viết cho ta.”
Ta sững sờ, bao nhiêu khí thế đều tan biến.
“… Vậy chàng đừng rời đi, ta cũng không tái giá, ta chỉ muốn chàng thôi. Nhưng sao chàng không hỏi ta, biết đâu ta đã để mắt đến một công tử nào đó thì sao?”
“Hắn là ai?” Triệu Mặc lập tức cảnh giác.
“Ừm… Là một người rất tốt, chàng chưa chắc đã sánh được.”
Ta khẽ cười ranh mãnh, chọc chọc vào ngực chàng: “Họ Triệu, người Giang Âm, đánh nhau rất giỏi. Chàng có sợ không?”
Ta chưa kịp nghĩ lại ý tứ trong câu nói ấy bao nhiêu phần mờ ám thì chàng đã ôm ta lên, đặt nụ hôn khiến ta ngất ngây.
Ánh nến bập bùng soi tỏ đôi vai trần, những hơi thở quấn quýt.
Ý thức cuối cùng trước khi chìm vào cơn mơ, là tiếng thì thầm khàn khàn bên tai:
“Ta đã nhẫn nhịn lâu lắm rồi.
“Đáng ra phải hỏi… A Du có sợ không?”
(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một bình luận là niềm động lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!
New 2