Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4fkY5wKIr4

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

12

Ra tháng cữ, ta vẫn như thường ngày tự tay chuẩn bị đồ ăn cho Thái tử, hắn luôn dặn ta đừng tự làm, giữ gìn thân thể.

Ta chỉ cười bảo, nếu không đích thân trông nom chuyện ăn uống, ta không yên tâm.

Quả thật ta có bỏ thứ gì đó vào đồ của hắn, song không phải độc chết người ngay.

Cuối cùng, một hôm khi lên triều, Tống Đàm đang trình bày chuyện tham ô cứu trợ lũ lụt, lại thốt toàn lời lộn xộn, chẳng ra đâu vào đâu.

Ý thức hắn vẫn tỉnh, nhưng lời nói cứ ngô nghê không khớp.

Thái y chẳng tìm được nguyên nhân, chỉ đành bảo thứ đó ngấm dần trong người, giờ phát tác.

Xem ra công sức mỗi ngày của ta không uổng.

Lúc được đưa về, mặt hắn đẫm nước mắt, hẳn khóc vì tiền đồ Thái tử đứt đoạn.

Ta cũng chẳng diễn kịch nữa, chỉ ôm Tuyên Nhi đùa vui, chẳng buồn liếc hắn.

Hắn nghĩ ta không hiểu, bèn xin giấy bút viết từng chữ:

“Bản điện e sẽ mất ngôi Thái tử, phải làm sao đây.”

Ta cuối cùng nhìn hắn, trao Tuyên Nhi cho nhũ mẫu bế ra ngoài.

“Làm sao ư. Tống Đàm, ngươi đáng phải chịu thế này.”

Ánh mắt hắn từ ngơ ngác chuyển sang bừng tỉnh, tay chỉ trỏ lung tung, ú ớ hồi lâu.

“Đúng, ta bỏ thuốc trong đồ ăn thức uống của ngươi, thì sao? Khi ngươi giày xéo lòng ta, ngươi đã từng nghĩ cho ta chưa. Kiếp trước ngươi còn dứt khoát đòi ‘giữ con bỏ mẹ,’ rốt cuộc oán hận ta đến cỡ nào.”

Hắn gào lên, nhào tới chỗ ta, nhưng thứ thuốc kia sớm bào mòn sức lực.

Hắn giờ chỉ là kẻ hữu danh vô thực, chút sức chống cự cũng không.

Hắn bị ta đá ngã, ta đạp lên ngực, còn đâu vẻ vang xưa.

Ta nhìn gương mặt ấy, hắn khóc, thoáng hiện nét thiếu niên năm nào ta từng yêu nơi tướng phủ.

“Ta giữ cho ngươi cái mạng, vì nghĩ chút tình xưa. Nếu còn dám giở trò, thì theo chân Liễu Thư Uyển ra bãi tha ma luôn.”

Hắn nhắm mắt tuyệt vọng, gật đầu, dọn khỏi phủ Thái tử, khóa mình trong phòng suốt ngày.

Ta cũng thanh thản, chỉ bận ở bên Tuyên Nhi.

13

Tống Đàm tuy bị phế Thái tử, vẫn giữ đãi ngộ thân vương, không lo ăn mặc.

Ban đầu ta tha mạng cho hắn, cũng tính thế.

Ba năm sau, Thánh thượng lập Lục hoàng tử lên làm Thái tử.

Hôm tuyên bố thiên hạ, Tống Đàm một mình ngồi uống liền mấy hũ rượu trong bữa tối.

Ta dẫn Tuyên Nhi dạo ở sân, vừa đi vừa hỏi:

“Con có thích phụ thân không.”

Tuyên Nhi nghĩ một lúc, lắc đầu:

“Không thích. Con thấy người không thương con.”

Trẻ con nói gì cũng hồn nhiên, nhưng lòng ta vẫn chấn động, rưng rưng ôm nó dỗ dành:

“Đã không thích, thì đừng gần gũi. Về sau mẫu thân sẽ bầu bạn, trò chuyện cùng con.”

Năm Nguyên Trinh 27, Thánh thượng băng hà, cả nước để tang, tân Thái tử đăng cơ.

Cùng ngày đó, Tống Đàm treo cổ tự vẫn trong phòng.

Ta và Tuyên Nhi lúc ấy không ở cạnh, đang du sơn ngoạn thủy.

Lúc hai mẫu tử ta về, linh đường cũng dỡ xong.

Bấy giờ Tuyên Nhi đã cao ngang ngực ta, nhìn bài vị hồi lâu mà chẳng rơi giọt lệ nào.

Ta không biết cách ta làm suốt kiếp này, có phải quá độc đoán với con, áp đặt cho nó một gia đình chẳng ấm êm trọn vẹn không.

Không ngờ một hôm, Tuyên Nhi khóc tìm ta, kể nó mơ ác mộng.

Trong mộng, con bị người ta tùy ý chà đạp, mẫu thân mất sớm, phụ thân chẳng đoái hoài, lại có ác phụ xô con xuống hồ băng.

Tuyên Nhi nhào vào lòng ta, khóc kêu: “Mẫu thân, con sợ.”

Ta run run ôm siết nó, liên tục vỗ về, cũng chẳng rõ là cho nó nghe hay cho chính ta:

“Đừng sợ, đừng sợ, chỉ là chút ác mộng mà thôi. Mẫu thân ở đây, sẽ ở bên con thêm nhiều chục năm nữa, con không phải sợ.”

14

Những ngày sau đó, ta càng để tâm tới Tuyên Nhi.

Ta nhìn con dần cứng cáp, bài vở ai cũng khen, cầm kỳ thi họa môn nào cũng giỏi.

Con hiểu chuyện, lại tinh ý, khi trưởng thành bèn chọn che giấu tài năng, một lòng thảnh thơi với sơn thủy.

Ta cũng từng hỏi, con có để tâm tới ngôi vị vạn người kính ngưỡng kia không.

“Mật ngọt của người này, là độc dược của kẻ khác. Nhi thần quen tự do, chỉ muốn làm một vương gia nhàn tản, cưới được ái nữ tâm đầu ý hợp, thế là đủ.”

Ta xưa nay chẳng lo con về sau, con có chủ kiến riêng, ta không muốn can thiệp nhiều.

Quả nhiên chẳng bao lâu, con gặp một cô nương.

Tuy không xuất thân giàu sang, nhưng trong sạch, hai đứa quen nhau khi đi ngắm đèn rằm tháng Giêng.

Sau thành thân ba năm, sinh được một bé trai, phu thê hòa thuận, yêu thương gắn bó.

Tuyên Nhi quả nhiên cả đời là một vương gia nhàn tản, không được coi trọng, nhưng cũng chẳng lo cơm áo.

Con thỏa mãn, ta cũng thỏa mãn.

Đi qua hai kiếp, tổng cộng ngót trăm năm cuộc đời, cuối cùng vào mùa đông năm ta 67 tuổi, tuyết lớn rơi, sinh mệnh ta đến hồi kết thúc.

Tuyên Nhi dắt cả đàn con quỳ bên giường khóc nức nở, ta muốn xoa đầu con, mà không còn chút sức lực.

Đời này của ta, rốt cuộc có thể giữ đứa con trân quý nhất trong tay, che chở nó bình yên, cũng coi như không uổng công.

Thế là đủ.

(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một bình luận, một đánh giá là niềm động lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!

New 2

Tùy chỉnh
Danh sách chương