Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8fGgsTfAdi

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

“Nay Thái tử không chịu, có khi là chuyện hay.”

Bây giờ gặp lại dung nhan của phụ vương đối với ta như cách một đời.

Kiếp trước, vì giúp hoàng thất bình loạn, phụ vương lao lực thành tật.

Nhớ lại năm xưa, ta chỉ cảm thấy không đáng.

Kiếp này, giang sơn của Tạ Trác cứ để mặc hắn tự giữ lấy.

Việt gia ta quyết chẳng dốc gan phơi ruột, liều thân g/i/ế/t địch thêm lần nữa.

“Phụ vương, nay con đã trở về, muốn lại nắm quyền Phi Vân Kỵ.”

Phi Vân Kỵ vốn do ta đích thân chiêu mộ, huấn luyện.

Trước khi ta phụng chỉ vào Kinh, Phi Vân Kỵ chính là thân vệ của ta.

Phụ vương bằng lòng.

Nhưng ông lại hỏi: “Trong kinh báo tin rằng tính tình Thái tử thay đổi không còn như trước, con có biết nguyên do không?”

Giờ đây Tạ Trác chẳng phải chàng thiếu niên hai mươi tuổi, hắn đã trải qua kiếp trong binh loạn, lại làm đế vương nhiều năm.

Dẫu từng do dự yếu mềm thì nay vẫn có phần sát phạt quyền uy.

“Con người ta ai rồi cũng đổi thay, Thái tử hiểu gánh nặng trên vai nên tất không thể như xưa.”

Ta nhàn nhạt đáp.

Ta về Việt quốc chưa lâu liền nghe tin Hoàng thượng tinh lực suy kiệt, thường lên cơn đau đầu, nay đã giao quyền giám quốc cho Thái tử xử lý chính vụ.

Kiếp trước, ở độ tuổi ấy, hắn không đỡ nổi trọng trách như vậy.

Nay, quần thần vẫn nửa tin nửa ngờ, lại chẳng ngờ khi chủ trì chính sự, hắn cũng biết dùng người, quyết đoán vững vàng.

Triều đình có kẻ dâng sớ đề nghị “tiểu trừ phiên vương,” bảo rằng: “Khi tổ tiên lập quốc đã chia phong chư hầu để cùng phòng ngự giặc ngoài, chở che Kinh sư.”

“Nay chư phiên thế lực lớn, mối họa bên trong cận kề, xin Hoàng thượng sớm quyết đoán.”

Nhưng người đó chẳng được trọng dụng, trái lại còn bị Tạ Trác quở trách, buộc tội chia rẽ cốt nhục khiến công thần lạnh lòng, rồi biếm ra biên ải không thấy tăm hơi.

Thấy Thái tử không có ý tiểu trừ phiên vương, các vương đều thở phào.

Ngoài mấy vị dị tánh vương thì những ai cùng dòng hoàng tộc đều càng yên lòng khi hắn lớn giọng khiển trách kẻ dâng sớ.

Nhưng ta biết Tạ Trác chỉ cố tình làm vậy cho người ta lơi lỏng cảnh giác.

Ngày sau khi chiến loại, còn nói gì cốt nhục.

Huynh đệ tương tàn, xưa nay chẳng phải chuyện hiếm.

Nếu không ngoài dự liệu, người đề xướng chuyện tiểu trừ chư hầu kia chắc chắn sẽ được hắn âm thầm trọng dụng.

Tạ Trác hành động thế này chỉ để hoãn binh, Việt quốc tuyệt đối không thể ngồi chờ bị động.

“Phụ vương, hai năm ở Kinh thành, con từng quan sát tình hình triều chính.”

“Bề ngoài tưởng êm ả, nhưng ngày sau e khó tránh binh đao tao loạn.”

“Hoàng thất và chư hầu đã nước lửa bất dung, nếu tai họa ập đến thì Việt quốc phải có thực lực tự bảo vệ, lúc ấy mới mong giữ bình yên cho bách tính, không để họ chịu cảnh đồ thán.”

Phụ vương nghe thế liền hiện vẻ ngạc nhiên: “Con nghe điều này từ đâu?”

“Phụ vương, trong vòng năm năm, Thái tử chắc chắn sẽ ra tay tiểu trừ phiên vương, Yến Vương nhất định tạo phản.”

Ta nói mà giọng chắc như đinh đóng cột.

Thái độ nghiêm túc, quả quyết của ta khiến ông phải xem trọng.

Cục diện lần này e còn phức tạp hơn.

Tạ Trác trải hai kiếp người, nay trở lại hiển nhiên đã chuẩn bị kỹ càng, hắn sắp vung đao về phía chư vương.

Tiêu trừ chư hầu đã là xu hướng tất yếu, dẫu Yến Vương không phản thì hắn cũng chưa chắc chấp nhận buông tha.

Phụ vương ngẫm nghĩ hồi lâu, sau đó lấy ra miếng lệnh bài trao cho ta.

“Năm năm trước, huynh trưởng con đột ngột qua đời nên ngôi Thế tử trống đành bỏ không.”

“Nay ta thấy con có tầm nhìn xa, lòng dạ nhân từ, muốn bảo vệ lê dân Việt quốc, vậy cứ dốc sức mà làm.”

Ta cầm tấm ngọc bài nặng trĩu, nghĩa là ông đã cho phép ta thay huynh trưởng hành quyền.

Phụ vương và mẫu thân vốn ân ái keo sơn, suốt một đời một kiếp không rời, hai người chỉ có ta và huynh trưởng là cốt nhục.

Mẫu thân và ca ca lần lượt qua đời, phụ vương dường như già đi chỉ sau một đêm, tinh thần sa sút bao năm.

Ông thường gặp ác mộng lúc nửa đêm, gọi mãi tên mẫu thân và huynh trưởng.

Kiếp trước, khi Yến Vương mưu nghịch, có kẻ khác cũng hùa theo.

Kiếp này, nếu Tạ Trác cố tình ép đến cùng thì e rằng Yến Vương không nhẫn nhịn được lâu.

Triều Đại Dận lập quốc trăm năm đã qua mấy đời quân chủ, đến nay hoàng thất suy yếu, chư hầu mạnh dần.

Yến Vương trấn giữ phương bắc, binh hùng tướng mạnh, hổ sói rình mồi, dã tâm không nhỏ.

Theo tiền kiếp, vài năm nữa sẽ bùng biến loạn.

Giờ ông ta nín nhịn chỉ là đang chờ thời cơ.

Kiếp này ta và Tạ Trác đã sớm đoạn tuyệt ngay thuở niên thiếu, đối với ta lại là phúc.

Ta khôi phục quyền chỉ huy Phi Vân Kỵ, đích thân huấn luyện, đợi đến ngày mây gió nổi lên, bọn họ sẽ có cơ hội trổ tài.

Ta còn sai người củng cố thành trì, chiêu mộ binh sĩ, tích trữ lương thảo.

Ta dẫn các ngự y trong Vương cung tự mình xuống miền tây nam, mất nửa mới năm diệt trừ được ôn dịch.

5

Lần thứ hai gặp lại Tạ Trác đã ba năm sau.

Ba năm qua, triều đình đều ca tụng Thái tử chuyên cần, bận rộn chính vụ từ sáng tới khuya.

Thế mà hắn lại đích thân đến Việt quốc.

Chỉ vì Yến Vương trong dịp sinh thần của hắn đã công khai đòi cưới Việt quốc Ôn Chủ cho thế tử của mình

Chưa đầy mười ngày, sứ đoàn Yến quốc đến Việt quốc, tự xưng:

“Nghe nói Ôn Chủ của Việt quốc dung nhan thoát tục, phong thái cao quý.”

“Còn thế tử Yến quốc anh tuấn lỗi lạc, cốt cách nghiêm trang.”

“Cả hai đang độ đính ước hôn phối, thật là đôi bên xứng lứa, bích nhân thành đôi.”

“Nay xin thay mặt Yến Vương và thế tử đến cầu thân với Việt quốc Ôn Chủ, mong hai nhà thông gia, trăm năm hòa hảo.”

Tin này vừa loan ra liền tựa đá ném xuống hồ, dậy ngàn đợt sóng.

Thiên hạ đồng loạt dõi mắt về đây.

Vẻ lo lắng hiển hiện trong mắt phụ vương, quần thần tranh cãi, nước bọt tung bay, ai nấy phân tích lợi hại.

Thuận hay không thuận đều khó xử.

Nhưng dường như bọn họ quên mất rằng chuyện này phải do chính ta quyết định.

Phong Triết thúc ngựa đêm ngày vội vã trở về, khoác đầy băng tuyết, khẩn thiết cầu kiến ngoài Vương cung.

“Cầu kiến Ôn Chủ, mạt tướng có một kế có thể giải cục diện khó khăn hiện nay…”

Ngoài điện, tuyết rơi lả tả.

Ta choàng áo choàng, trông thấy y đứng ở hành lang với đôi mắt sáng rực:

“Nếu Ôn Chủ nguyện gả, mạt tướng sẽ trở thành cớ để Ôn Chủ từ hôn.”

Ta thấy quầng thâm nơi đáy mắt y, cả người trông phong trần mệt mỏi, hẳn đã vội vàng lên đường mà chẳng ngơi nghỉ.

Vị thiếu niên tướng quân vẫn luôn bình tĩnh trầm ổn ấy, nay trong mắt lại thoáng lo âu cùng căng thẳng.

Ta đón lấy chiếc áo lông to bản từ tay thị nữ và đưa cho y.

Nhưng lời ta nói tiếp theo dập tắt tia hy vọng trong mắt Phong Triết:

“Đa tạ ý tốt của tướng quân, song ta không muốn.”

Ta trọng sinh quay về đâu phải để lại tìm một nam nhân khác che chở.

Ta nên làm cây cao, không nguyện làm dây leo.

Phong Triết không hề hay biết, mấy ngày trước phụ vương cũng từng đề cập đến việc này, ông bảo nếu ta bằng lòng thì có thể bịa cớ rằng ta với Phong Triết đã có hẹn ước từ trước, dùng hôn thư giả để cự tuyệt cầu thân của Yến quốc.

Nhưng ta không đồng ý.

Phong Triết không hỏi căn do, đáy mắt y hơi ảm đạm, rồi ngay lập tức kiên định thưa:

“Ôn Chủ cứ hành sự theo ý mình, mạt tướng nguyện hết lòng theo sau, bảo vệ Ôn Chủ vẹn toàn.”

Nói xong, y rời đi giữa trời tuyết trắng.

Nhưng ta hiểu rõ, kẻ nóng lòng cản chuyện hôn sự này, còn có người khác

Chuyện này không hề khiến ta khó xử.

Kẻ đó ắt hẳn sẽ đích thân đến.

Quả nhiên, khi thấy Tạ Trác xuất hiện ở vương cung Việt quốc ta chẳng ngạc nhiên.

Hắn cải trang vi hành đến đây.

“Yến Vương lòng lang dạ sói, thế tử hắn mở lời cầu hôn chỉ ẩn chứa mưu đồ, nàng biết chứ?”

Vừa thấy mặt ta, hắn đã nói với giọng điệu phẫn nộ.

“Biết thì đã sao?” Ta ung dung ngồi xuống, hờ hững đáp.

Thấy ta lạnh nhạt, hắn nổi giận, giọng càng cao: “Nàng định gả cho thế tử Yến Vương, rồi cùng ta đối địch sao?”

Tâm trạng hắn đang rất kích động.

Hiện sứ đoàn Yến quốc còn lưu lại dịch quán chỉ đợi ta gật đầu.

Tạ Trác đương nhiên lo lắng.

Ta mà đồng ý, Yến quốc và Việt quốc kết tình thông gia thì ngày sau hắn có bao nhiêu phần thắng?

Huống hồ, ta từng là thê tử hơn mười năm của Tạ Trác, hiểu rõ hắn như lòng bàn tay.

Sau này, nếu binh đao đối địch, ta thừa biết điểm yếu của hắn.

Chưa kể kiếp trước ta đích thân trải qua loạn lạc, đã góp phần không nhỏ để dẹp yên chiến cục.

Chỉ riêng việc ta hiểu hắn cũng đủ giúp Yến Vương như hổ mọc thêm cánh.

“Nếu ta cố tình thuận ý hôn sự này, ngươi sẽ làm sao? g/i/ế/t ta ư?”

Ta chậm rãi tiến đến gần hắn.

Tạ Trác siết tay, ánh mắt khựng lại lộ ra nét bối rối và do dự.

Một lúc lâu, hắn mới nói khẽ: “Dù kiếp trước người ta đều biết chúng ta trở mặt, ân đoạn nghĩa tuyệt, nhưng ta cũng chưa từng nghĩ đến chuyện g/i/ế/t nàng.”

New 2

Tùy chỉnh
Danh sách chương