Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta bĩu môi, cố tình kề sát vào để hắn ngửi mùi bạc hà trên người ta:
“Còn không phải là do…”
Hắn lại tưởng ta có mưu đồ mà càng ép chặt ta hơn.
“Ưm, phu quân, chàng đè ta đau rồi.”
Hình như… lại lỡ chạm vào rồi.
Nhớ lại lần mất mặt trước đó, lần này ta lanh trí hơn.
“Phu quân, để ta giúp chàng gỡ dao găm xuống nhé.”
Thế nhưng khi tay ta chạm vào, mặt Phó Tự liền đỏ bừng, giận dữ nói:
“Nàng đã từng thấy ai tắm còn mang theo dao găm chưa?!”
“Còn không mau buông tay!”
“Thẩm Nhược Sơ, ta biết ngay nàng có ý đồ xấu với ta!”
07
Ngày hồi môn.
Phủ Hầu gia phú quý, hồi môn của tỷ tỷ chất đầy xe, hạ nhân khiêng mấy lượt vẫn chưa hết.
Mẫu thân cười đến mức không khép nổi miệng, phụ thân thì vuốt râu, vẻ mặt đắc ý vô cùng.
Khi nhìn sang ta, nhân khẩu của tướng quân phủ thưa thớt.
Công công bà bà cùng đại ca của Phó Tự đều đã hy sinh nơi sa trường, mà hắn lại quanh năm chinh chiến bên ngoài.
Cho nên Phó phủ chẳng có bao nhiêu sản nghiệp, chỉ sống dựa vào bổng lộc triều đình.
Ngày tháng tuy không kham khổ nhưng cũng chẳng thể sánh bằng phủ Hầu gia.
Đích mẫu thậm chí còn không buồn liếc mắt đến sính lễ ta mang về, chỉ tùy ý sai người kéo vào khố phòng.
Sự ghét bỏ thể hiện rõ mồn một trên mặt.
“Muội muội, nhìn muội thế này, chẳng lẽ gả đi ba ngày rồi mà còn chưa quản lý gia vụ sao? Dù là kế thất thì cũng là chính thê, Phó gia cũng quá xem nhẹ muội rồi đó.”
“Không như ta, bà bà cùng phu quân đều đối đãi với ta rất tốt, mọi việc đều lấy ta làm trọng.”
Tỷ tỷ chẳng buồn che giấu ý châm chọc trong lời nói, mà nhìn dáng vẻ hồng hào rạng rỡ của nàng là biết đã được ân sủng bao nhiêu lần.
Ta gật đầu tỏ vẻ tán đồng:
“Nhìn tỷ hạnh phúc như vậy, mấy ngày qua chắc ngày nào cũng xuân tiêu thâu đêm, chẳng đủ cho tỷ bận rộn sao? Sao còn quan tâm đến ta?”
Đời trước, tỷ tỷ luôn muốn chưởng quản gia đình, nhưng quyền quản gia lại nằm trong tay nhị thẩm của nàng, hai người đấu đá suốt bao nhiêu năm, mãi sau tỷ tỷ mới giành lại được.
Nàng hẳn cũng mong ta giống nàng, phải chịu sự áp chế của nhị thẩm trong Phó phủ.
Nhưng lời của nàng lại nhắc nhở rằng ta phải bắt đầu kiếm tiền.
Tây vực sắp có nạn châu chấu hoành hành.
Đây chính là cơ hội để ta lập công lĩnh thưởng.
Di nương từng nói, nữ tử không nhất thiết phải dựa dẫm vào nam nhân.
Nữ tử tại sao không thể tự mình tạo dựng bầu trời riêng?
Ta chính là muốn làm chủ bầu trời của ta!
Tỷ tỷ đang định phát hỏa thì đích mẫu đã đến kéo hai chúng ta ra một góc, thì thầm nói chuyện riêng.
“Hiện tại hai con đều đã làm thê tử của người ta, quan trọng nhất chính là sinh con nối dõi cho phu quân.”
“Có hài tử rồi thì địa vị mới vững chắc, dù phu quân có nạp thêm mấy thiếp thất cũng chẳng thể uy hiếp đến các con.”
Tỷ tỷ xấu hổ cúi đầu:
“Con và Triệt ca ca tình thâm ý trọng, sợ là không bao lâu nữa sẽ có tin vui.”
Ta không nhịn được khẽ nhếch môi cười.
Giang Triệt nóng lòng để nàng có thai là vì ngoại thất mà hắn nuôi bên ngoài sớm đã mang thai từ lâu rồi.
Càng kéo dài thời gian thì khoảng cách giữa hai hài tử càng xa.
Trò đổi long tráo phượng của hắn lại càng dễ bị bại lộ.
Mà tỷ tỷ của ta còn đang vui sướng đến phát khóc đây.
“Vậy thì chúc mừng tỷ sớm ngày sinh quý tử.” Ta cố tình nhấn mạnh hai chữ quý tử.
Có lẽ thấy ta tỏ nàng quá bình thản, trong lòng Thẩm Như Tương bỗng gợi dậy lòng hiếu thắng.
Nàng chỉ vào quầng thâm dưới mắt ta mà cười nhạo:
“Nghe nói muội phu… chuyện đó… Muội muội, không lẽ muội phải thủ tiết rồi? Nhìn muội tiều tụy thế này, chẳng lẽ đêm nào cũng lo đến mất ngủ?”
Nàng ghé sát tai ta, thấp giọng nói:
“Hài tử mà ta hằng mơ tưởng kiếp trước cuối cùng cũng sắp đến rồi!”
“Còn muội sẽ giống như ta, không được Phó Tự thương yêu, lại phải giúp hắn nuôi dưỡng trưởng tử.”
“Cô quạnh lẻ loi, trơ mắt nhìn chính mình ngày càng già nua!”
“Cả đời một nữ nhân như muội rồi sẽ tiêu hao trong phủ Phó gia lạnh lẽo ấy!”
Nói đến đây, ánh mắt Thẩm Như Tương lóe lên một tia u ám.
Ta khẽ lắc đầu.
Tỷ tỷ cho rằng giá trị của nữ nhân được quyết định ở việc được phu quân thương yêu, có hài tử nương tựa sao?
Trải qua một kiếp, ta đã nhìn thấu tất cả.
Nữ nhân cớ gì phải tự nhốt mình trong vòng xoáy tòng phu, dưỡng tử?
Làm điều mình muốn, sống cuộc đời của chính mình mới không uổng phí một đời người.
Nhưng tỷ ấy chắc sẽ mãi mãi không hiểu được điều đó.
08
Có một điều Thẩm Như Tương nói không sai.
Đêm qua, ta thực sự không ngủ được.
Chuyện hiểu lầm trong thùng tắm khiến ta không còn mặt mũi nào đối diện với Phó Tự.
Mà tổ mẫu lại cố tình sai ma ma canh giữ bên ngoài, buộc chúng ta phải ngủ chung một giường, đắp chung một chăn.
Trên người Phó Tự lờ mờ tỏa ra hương bạc hà, hẳn là nhiễm từ ta.
Chỉ nghĩ đến chuyện vừa rồi hai người chúng ta đã gần gũi đến vậy, nóng bỏng đến vậy, ta làm sao có thể chợp mắt?
Cái gì mà đại thụ huyền tiêu chứ!
Thẩm Như Tương lại lừa ta rồi!
Chợt ta nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ.
Chẳng lẽ tỷ tỷ… từ đầu đến cuối chưa từng gần gũi với Phó Tự sao?
Vì tỷ ấy không cam lòng nên mới bịa đặt để bôi nhọ hắn?
Mẫu thân sững sờ: “Tướng quân nhìn qua dũng mãnh như thế, sao lại có chuyện này được?”
Ta quyết định chọc tức Thẩm Như Tương.
“Nếu không phải biết tỷ tỷ và tỷ phu bận bái đường hợp hoan thì ta còn tưởng tỷ tỷ đang trốn dưới giường ta đấy!”
“Tỷ chưa rõ thực hư lại dám tùy tiện bôi nhọ vị tướng quân bảo vệ giang sơn, có ý gì đây?”