Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ông ta nâng nâng tay tựa như muốn hỏi ai tự chủ trương bỏ thêm món này vào bàn tiệc, khóe mắt liếc qua Tiêu Cảnh Lan cùng Tiêu Lâm.
Sau đó lặng lẽ bỏ tay xuống.
Qua ba tuần rượu, tình huống dị thường phát sinh.
Tiêu Lâm sau khi ăn bánh hoa huệ hạt thông cả người nổi mẩn đỏ, bộ dáng khiến mọi người sợ hãi.
“Mau! Mau truyền thái y!” Hoàng đế thấy thế thần sắc đại biến, cuống quít gọi người truyền thái y đến chẩn trị cho Tiêu Lâm.
Sau khi chẩn bệnh, thái y hồi bẩm Hoàng Đế: “Thẩm đại nhân hẳn là bị dị ứng hạt thông.”
Nghe thấy kết quả này, ánh mắt Hoàng Đế buồn bã, trầm tư một lát, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Lâm có thêm vài phần nóng bỏng, thản nhiên nói: “Trẫm nhớ, tiên Hoàng Hậu cũng bị dị ứng hạt thông.”
21.
Lời này vừa nói ra, mọi người trong lòng đều hiểu Hoàng Đế đang mượn đề tài.
Gần đây, tin tức Tiêu Lâm mới là Thái Tử thật đã lan truyền khắp nơi.
Hoàng Đế quay về phía Tiêu Cảnh Lan, hỏi: “Hình như Thái Tử không có hứng thú với món điểm tâm này?”
“Nhi thần chưa từng ăn qua, cũng không biết vị thế nào nên đương nhiên không có hứng thú.” Tiêu Cảnh Lan không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp lại.
“Ừm… Nói vậy, Duệ Nhi đúng là có hơi giống tiên Hoàng Hậu…”
Ánh mắt Hoàng Đế bình tĩnh dừng trên người Tiêu Lâm, nhìn hắn cả thân mẩn đỏ, giống như lơ đãng mở miệng: “Chẳng lẽ Duệ Nhi mới là cốt nhục của trẫm với Thanh Hòa?”
Lời này vừa dứt, lập tức có đại thần đứng dậy:
“Bệ hạ, thân thể mỗi người mỗi khác, nếu chỉ vì chuyện dị ứng mà kết luận Thẩm đại nhân là huyết mạch hoàng gia thì không khỏi quá mức cẩu thả. Thái Tử điện hạ vì nước tận lực, trị thủy, đắp đê, thức khuya dậy sớm, tâm sáng như gương, thỉnh bệ hạ suy nghĩ lại!”
Tiêu Cảnh Lan đứng dậy nói: “Nếu phụ hoàng nhận định nhi thần không phải là cốt nhục của phụ hoàng và mẫu hậu thì nhi thần cũng không còn lời nào để nói. Chỉ cầu phụ hoàng để nhi thần làm nốt những việc đang dang dở, mưu tính phúc lợi cho bá tánh thiên hạ.”
Tiêu Cảnh Lan hiện tại đang xử lý sự tình ở cả lục bộ, chức vị cực kỳ quan trọng.
Cũng không phải chỉ có mình chàng làm được, nhưng lại không ai làm tốt được như chàng.
Giằng co hồi lâu, Hoàng Đế nhìn thoáng qua dáng người đĩnh đạc của Tiêu Cảnh Lan.
Phất phất tay nhẹ nhàng hạ màn: “Vừa rồi trẫm chỉ nói đùa thôi.”
22.
Chuyện phát sinh trong cung yến rất nhanh đã truyền khắp trong triều và cả kinh thành.
Thái độ của Hoàng Đế mơ hồ, trong lúc nhất thời cũng không biết vị bệ hạ tâm tư thâm trầm này rốt cuộc muốn làm gì.
Tiêu Cảnh Lan lại bỗng nhiên thảnh thơi hơn hẳn.
Chàng mang ta đi săn thú.
Đưa ta đến trường bắn dạy bắn tên.
Tiêu Cảnh Lan đứng phía sau, vòng tay ra trước, nắm lấy tay ta, cùng kéo cung.
Tên bay vút ra trúng ngay hồng tâm.
Hắn nói: “Đợi một chút, sắp xong rồi.”
Qua mấy ngày, bỗng dưng khi lâm triều Hoàng Đế lại nhắc tới việc Tiêu Lâm cũng có tài, chỉ giữ một chức quan tượng trưng thật lãng phí.
Hoàng Đế gọi Tiêu Cảnh Lan ra hỏi ý chàng thế nào.
Tiêu Cảnh Lan đem phương án xử lý vỡ đê ở Vị Hà đã sửa soạn xong xuôi giao cho Tiêu Lâm.
Vị Hà vỡ đê, lũ lụt xảy ra, Tiêu Cảnh Lan đã lao tâm khổ tứ mới xử lý được, hiện tại đã đến giai đoạn kết thúc.
Lúc này đưa cho Tiêu Lâm, chẳng khác gì chắp tay nhường công cho hắn.
Tiêu Cảnh Lan ra vẻ rộng lượng.
Bóng đêm âm thầm bao trùm, Tiêu Cảnh Lan ngồi trong viện ôm ta ngắm trăng.
Trăng tròn treo cao trên bầu trời đen thăm thẳm.
Đầu ngón tay Tiêu Cảnh Lan xoắn xoắn lọn tóc ta, giọng hơi khàn khàn:
“Vụ việc Vị Hà nhìn thì như đã đến giai đoạn kết thúc, thật ra vẫn còn đại tai họa ngầm. Những quan viên địa phương cũng không phải đèn cạn dầu, lúc này thay đổi chủ sự chẳng khác gì cho bọn họ cơ hội. Lấy bản lĩnh của Tiêu Lâm, sợ là chẳng chiếm được tí lợi nào mà còn vướng vào rắc rối.”
Quả nhiên, vụ việc đáng ra hơn tháng nữa là xử lý xong xuôi, lại bị Tiêu Lâm kéo dài quá ba tháng.
Chọc cho quan viên địa phương bực tức, người dân oán hận.
Đập Vị Hà chưa tu sửa xong, đê lại vỡ lần nữa.
Lũ lụt cuốn trôi vụ mùa màu mỡ của bách tính.
Nghe nói bệ hạ đã phát hỏa ngay trên triều.
Tức giận mắng Tiêu Lâm không gánh được trọng trách.
23.
Thù này, Tiêu Lâm tính lên đầu Tiêu Cảnh Lan.
Ánh mắt Tiêu Lâm như muốn ăn tươi nuốt sống Tiêu Cảnh Lan.
Hắn cảm thấy Tiêu Cảnh Lan đang cố ý ngáng chân hắn.
Nhưng nếu hắn thật sự có bản lĩnh thì công lao này chẳng phải sẽ về tay dễ như ăn bánh sao.
Sau chuyện này, bởi vì Hoàng Đế chỉ mắng Tiêu Lâm ngoài miệng chứ không hề trách phạt hắn, trong kinh thành lời đồn Tiêu Lâm mới là Thái Tử thật ngày càng mạnh mẽ hơn.
Triệu Nhan Tuyết ỷ vào Tiêu Lâm đang đắc sủng, còn được mời tham gia tiệc hái hoa của quý nữ trong kinh.
Nàng ta khinh thường không thèm nhìn những loại hoa quý khác.
Tiến thẳng về phía hoa mẫu đơn ở chính giữa, ngắt một đóa cài lên tóc.
Nếu không phải hậu cung vô chủ, hành động này cũng đủ khiến nàng ta rơi đầu.
Nàng ta cố ý dẫm lên làn váy ta, té ngã.
Vừa nói thật xin lỗi, vừa dùng ánh mắt âm độc nhìn ta.
Nàng ta thừa dịp không ai để ý, kéo áo khoe vùng cổ loang lổ vết đỏ cho ta xem: “Chờ Duệ ca ca lên làm Thái Tử rồi, ta sẽ là Thái Tử Phi.”
“Bệ hạ nhìn trúng ngươi thì sao? Duệ ca ca lại chỉ yêu mình ta.”
Ta cười nhạo: “Bổn cung chúc Triệu cô nương sớm được như ước nguyện.”
Triệu Nhan Tuyết không đoán được ta sẽ trả lời như vậy, sững sờ đứng tại chỗ.
Cảm giác như dùng tay đấm vào bịch bông.
24.
Qua năm mới, sứ thần nước láng giềng dâng thư hàm.
Ít ngày nữa sẽ phái Tam hoàng tử đang được sủng ái nhất trong triều đến yết kiến.
Để thể hiện sự uy nghiêm của đại quốc.
Yến hội cũng chuẩn bị mất đến vài ngày.
Từ sau lần Tiêu Lâm ăn bánh hoa huệ hạt thông bị dị ứng, người đứng đầu Ngự Thiện Phòng đã bị phạt nặng.
Yến tiệc trong cung lại không có món điểm tâm này như cũ.
Nhưng Tam hoàng tử nước láng giềng kia vừa tới liền đi dạo kinh thành một vòng.
Vô tình lại ăn đúng bánh hoa huệ hạt thông của Nhất Phẩm Hiên, cực kỳ yêu thích.
Vậy là Tam hoàng tử mua rất nhiều, nhiệt tình mang lên yến tiệc mời mọi người nếm thử.
Tiêu Lâm lập tức từ chối, nói mình bị dị ứng với loại điểm tâm này.
Ai ngờ sắc mặt Tam hoàng tử sa sầm, càn rỡ nói Tiêu Lâm không ăn chính là không cho hắn mặt mũi, không cho phụ hoàng hắn mặt mũi.
Một miếng bánh thôi mà lại bị nâng lên đến mức này, Hoàng Đế có chút không vui, đưa mắt ra hiệu cho Tiêu Lâm.
Tiêu Lâm căng da đầu cắn một miếng bánh hoa huệ hạt thông, miễn cưỡng nở nụ cười khen ngon.
Chỉ là qua hồi lâu cũng không thấy hắn bị nổi mẩn đỏ gì cả.
Tam hoàng tử vẻ mặt vô tư: “Không phải vẫn ổn đây sao, dị ứng đâu mà dị ứng? Ngươi cố tình lừa bổn điện hạ đấy à?”
Mỗi người một vẻ mặt khác nhau, cùng nhìn về phía Tiêu Lâm, mặt Hoàng Đế cũng dần dần sa sầm.
Cảnh tượng nhất thời có chút lúng túng, Tiêu Lâm để chứng minh liền cầm cả đĩa bánh hạt thông trên bàn, ăn lấy ăn để.
Hắn không tin ăn nguyên cả miếng lớn, gấp quá nên suýt nghẹn.
Bộ dáng mặt đỏ tía tai thật sự có chút mất mặt.
Thấy thế, mọi người sôi nổi trao đổi ánh mắt với nhau, Hoàng Đế trên cao càng đen mặt.
Nhìn thoáng qua Tiêu Lâm, sau đó nén giận: “Có lẽ Thẩm đại nhân nhớ lầm, lần trước dị ứng cũng không phải vì món điểm tâm này, Thẩm đại nhân còn không mau tạ lỗi với Tam hoàng tử đi?”
Tiêu Lâm hai chân run rẩy, lập tức quỳ xuống.
Cuống quít dập đầu nhận lỗi với Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử bưng chén rượu, uống cạn một hơi: “Thôi thôi, làm thế này lại giống như bổn điện hạ bắt nạt người khác.”
Trong lúc lơ đễnh chạm mắt với Tiêu Cảnh Lan, khóe miệng gợi lên ý cười.
25
Yến tiệc đón sứ thần nước láng giềng vì một hồi như vậy mà mất vui.
Tam hoàng tử lấy cớ tửu lượng kém, xin phép về quan dịch sớm.
Cửa cung khép lại, Hoàng Đế lập tức triệu ám vệ tới, đi điều tra Tiêu Lâm.
Không lâu sau, ám vệ liền tra được ghi chép Tiêu Lâm từng xuất cung tới dược đường.
Sắc mặt Hoàng Đế âm trầm: “Hắn tới đó mua gì?”
Ám vệ cung kính dâng dược đơn lên.
Thái y cẩn thận xem xét sau đó bẩm tấu: “Loại dược này không gây nguy hiểm cho tính mạng, chỉ là sẽ khiến người uống bị nổi mẩn khắp người.”
Hoàng Đế tức giận cầm chén trà trong tay ném thẳng vào trán Tiêu Lâm.
Thái dương Tiêu Lâm chảy máu ròng ròng, nhưng hắn cũng không dám giơ tay lau đi.
Tiêu Lâm mặt tái nhợt lớn tiếng biện giải: “Đó không phải thần! Thần chưa từng đến đó!”
Hoàng Đế lại ra hiệu cho ám vệ mang bức họa tới, ném thẳng vào mặt hắn: “Tự mình xem đi, người trên bức họa này không phải ngươi thì là ai? Thủ vệ cửa cung cũng đã xác nhận ngươi đã xuất cung! Vậy ngươi đi đâu?”
Thật ra đó đúng là không phải hắn, mà là Tiêu Cảnh Lan dịch dung giả trang.
Cố ý chọn đúng ngày Tiêu Lâm xuất cung.
Đóng giả thành hắn tới dược đường mua loại dược khiến cả người nổi mẩn.
Sau đó lén lút bỏ vào bánh hoa huệ hạt thông hôm đó.
Tiêu Lâm ăn vào sẽ nổi mẩn cả người, khiến chính hắn cũng nghĩ mình bị dị ứng hạt thông.
Còn Tiêu Lâm đi đâu, hắn cũng sẽ không dám nói.
Nếu Hoàng Đế biết được hôm ấy hắn xuất cung đi thanh lâu tìm kỹ nữ.
Lại còn nhận vạn lượng hoàng kim của công tử Lễ Bộ thượng thư để thay hắn làm việc không đáng làm người.
Thì tội còn nặng hơn.
26.
Tiêu Lâm còn muốn biện giải.
Không nghĩ tới hắn càng nói nhiều càng chọc cho Hoàng Đế hoài nghi.
Hoàng Đế day day trán, phất tay sai người dẫn hắn xuống.
Không trực tiếp tống vào đại lao đã là cho hắn mặt mũi lắm rồi.
Tiêu Lâm nghĩ mãi không ra.
Tại sao hắn ăn bánh hoa huệ hạt thông lúc thì dị ứng lúc thì không?
Bản thân rõ ràng không đi mua dược lại bị tra ra ghi chép như vậy.
Rồi còn món bánh đó…
Rõ ràng là đồ cấm trong cung.
Thế mà lại liên tiếp xuất hiện.
Lúc này hắn mới nhận ra mình đã trúng kế kẻ khác, tức tối đập vỡ bảy tám cái bình sứ thượng hạng trong điện.
Cung nhân nơm nớp lo sợ đứng một bên nhắc nhở hắn, những vật trang trí này đều được ghi rõ ràng trong sổ sách.
Hắn phát hỏa đá cung nhân kia ngã nhào.
Triệu Nhan Tuyết còn chưa biết chuyện.
Cười hề hề tới tìm Tiêu Lâm: “Duệ ca ca, rốt cuộc bao giờ bệ hạ mới phong huynh lên làm Thái Tử vậy?”
Những lời này đâm trúng nỗi lo đang ngay ngáy trong lòng Tiêu Lâm.
Hắn đỏ mặt, bóp cổ Triệu Nhan Tuyết, ném nàng ta lên giường.
Tiếng vải vóc bị xé rách xen lẫn tiếng kêu đau xin tha nhanh chóng truyền ra.
Lát sau lại biến thành tiếng nữ tử khóc kêu thảm thiết.
Cung nữ canh gác ngoài cửa điện làm bộ như không nghe thấy gì.
Tập trung quét lá rụng dưới mái hiên.
27.
Vì chuyện bánh hoa huệ hạt thông, Tiêu Lâm đã mất đi sự sủng ái của Hoàng Đế.
Ông ta lại bắt đầu trọng dụng Tiêu Cảnh Lan.
Chờ mãi mới đến ngày Tiêu Cảnh Lan được nghỉ, liền mang ta tiến cung thỉnh an Hoàng Đế.
Bồi Hoàng Đế dùng ngọ thiện xong mới rời đi.
Hai chúng ta nắm tay nhau đi dạo Ngự Hoa Viên.
Cung nhân chăm sóc hoa cỏ không khỏi cảm thán: “Thái Tử điện hạ thật là anh tuấn bất phàm, Thái Tử Phi nương nương lại càng giống như tiên tử.”
“Đúng vậy, chẳng trách bệ hạ nói Thái Tử Phi nương nương là hình mẫu của các phi tần.”
Tiêu Lâm đi ngang qua nghe thấy lời này, mặt sa sầm.
Hắn cắn răng hành lễ với ta và Tiêu Cảnh Lan.
Ta cười chào hỏi hắn: “Thẩm đại nhân cũng đã tới tuổi lập thất rồi, ngài có ái mộ nữ quyến nào không?”
Có lẽ không ngờ ta lại nói đến chuyện này.