Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/40UTa763ra

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

“Khó trách.” Tiêu Cảnh Lan buông tiếng thở dài, giải thích với ta: “Chỗ đó là hắc điếm đó, thuốc chuột toàn làm từ bột mì.”

Bàn tay đang múc canh của ta ngừng tại chỗ.

Ta có chút dở khóc dở cười.

Vì cái nguyên nhân lãng xẹt đó là Tiêu Lâm tìm được đường sống trong chỗ ch*t.

Thật đúng là ý trời trêu người.

15.

Nửa tháng sau, vẫn chưa thấy Hoàng Đế xử trí Tiêu Lâm.

Nhưng Tư Thiên Đài lại vô cùng bận rộn.

Tư Thiên Giám cầm một xấp giấy dày, ở trên triều báo cáo trời đất có hiện tượng lạ.

Dị tượng bất lợi với quốc gia, cần người mang điềm lành giúp giải trừ.

Mà người mang điềm lành này.

Tra đi tra lại, lại chính là Tiêu Lâm.

Hoàng Đế vui mừng, phong cho Tiêu Lâm một chức quan tượng trưng.

Đặc biệt cho phép hắn lưu lại trong cung để tiện cho Tư Thiên Giám hành sự.

Lúc nghe được tin này, ta đang ở trong viện cho cá ăn.

Rắc một nắm thức ăn cho cá xuống, mặt nước dao động, ta nhìn mấy con cá đang tranh nhau ăn mà không thấy vui.

Tiêu Cảnh Lan ôm lấy ta từ phía sau: “Ai lại khiến Man Man của ta mặt mũi ủ ê thế này?”

Ta đưa hộp thức ăn cho cá cho Vân Hương, kéo Tiêu Cảnh Lan vào trong đình ngồi: “Ai mà chẳng biết Tư Thiên Giám xưa này đều là người của Hoàng Đế? Bệ hạ vẫn hoài nghi chàng.”

Tiêu Cảnh Lan nhìn vẻ mặt bực tức của ta, không nhịn được bật cười: “Diện mạo của Tiêu Lâm kia thật sự quá giống phụ hoàng, phụ hoàng vốn là người đa nghi.”

Ta nhíu mày: “Bệ hạ lưu hắn lại trong cung, dường như là để bảo hộ hắn.”

Tiêu Cảnh Lan nhìn xuống hồ, cá ăn xong đã tản đi, mặt hồ gợn sống cũng từ từ bình lặng trở lại.

“Tối nay ăn cá nướng được không?”

Bị ta trừng mắt lườm một cái, Tiêu Cảnh Lan nhẹ nhàng kéo ta vào lòng:

“Tương lai còn dài, nếu ta với Man Man đều đã trọng sinh, biết được những chuyện người khác không biết thì chắc chắn phải lợi dụng thật khéo. Tiêu Lâm từ nhỏ lớn lên trong nhân gian, cùng lắm cũng chỉ là hạng người vô tri vô năng, hắn chỉ ỷ lại vào sự dung túng của phụ hoàng mà thôi. Vậy nếu phụ hoàng không tin hắn thì sao?”

“Mấy ngày trước ám vệ ta phái đi điều tra đã truyền mật tin về. Người bên cạnh tiên Hoàng Hậu năm đó sau khi xuất cung đều như bốc hơi. Hiện giờ không ai có thể chứng minh thân phận của Tiêu Lâm.”

16.

Bởi vì được gọi là điềm lành.

Tiêu Lâm ở trong cung như cá gặp nước, cực kỳ đắc ý.

Hắn cũng thật sự si tình với Triệu Nhan Tuyết.

Không biết hắn cầu Hoàng Đế thế nào mà Triệu Nhan Tuyết cũng được vào cung.

Ngày ấy ta vô tình gặp Triệu Nhan Tuyết trong cung, suýt nữa thì không nhận ra.

Nữ tử nông gia mặc bố y bán bánh bao cách đây không lâu giờ trên người lụa là gấm vóc, đầu cài cây trâm ngọc quý giá đang thịnh hành trong kinh thành.

Vẻ mặt cực kỳ kiêu căng, phía sau có cả đoàn cung nữ đi theo vâng vâng dạ dạ, luôn cúi thấp đầu không dám nhìn nàng ta.

Ai không biết còn tưởng trong cung có thêm vị chủ tử mới ấy chứ.

Nàng ta đi về phía ta.

Ta quét mắt liếc nàng ta một cái, chờ nàng ta hành lễ.

Dù sao hiện tại Tiêu Cảnh Lan vẫn là Thái Tử, còn ta là Thái Tử Phi được bệ hạ tứ hôn, cưới hỏi đàng hoàng.

Ai ngờ Triệu Nhan Tuyết chỉ dừng trước mặt ta, mặt vênh váo mắt trợn trừng.

Nàng ta lớn tiếng nói: “Có người nào đó nhặt được tảng đá mà cứ tưởng là bảo vật.”

Ta cười cười, làm bộ không biết nàng ta là ai, nghi hoặc hỏi: “Vị này là…”

Lập tức có cung nữ chạy tới quỳ gối trước mặt ta, giọng run rẩy đáp:

“Bái kiến Thái Tử Phi, Triệu cô nương là biểu muội của Thẩm đại nhân, tiến cung thăm Thẩm đại nhân ạ.”

Đúng rồi, đời này Tiêu Lâm còn chưa được Hoàng Đế ban danh, vẫn gọi là Thẩm Duệ.

“Ồ…” Ta nhướng mày, đánh giá Triệu Nhan Tuyết một lượt từ trên xuống dưới, giọng nói mang theo chút châm chọc: “Nhìn tư thái kiêu ngạo này, vừa rồi bổn cung còn tưởng trong cung có thêm vị nương nương nào mà bổn cung không biết cơ.”

Triệu Nhan Tuyết quả nhiên thiếu kiên nhẫn: “Phi! Bổn cung cái gì, để ta xem ngươi đắc ý được bao lâu?”

17.

Trong cung chẳng có chuyện gì giấu được kín bưng.

Hoàng Đế đưa về một nam tử có diện mạo giống mình đến bảy phần.

Vô cùng có khả năng là Thái Tử thật sự.

Chuyện này ngay cả cha và ca ca ta cũng đã biết.

Triệu Nhan Tuyết chắc chắn Tiêu Lâm mới là Thái Tử thật sự.

Nàng muốn trèo lên cây đại thụ Tiêu Lâm, rất có ý đạp ta xuống.

Không chỉ không hành lễ mà còn vênh váo đắc ý nhìn ta.

Trong ánh mắt lộ ra vẻ khiêu khích không chút che giấu.

Vân Hương kéo kéo tay áo ta, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, người này có phải bị đi.ê.n không vậy?”

Ta cười lên tiếng: “Nhìn dáng vẻ có lẽ đúng là đ.i.ê.n rồi, làm cho nàng ta tỉnh táo lại đi.”

Vừa dứt lời, ánh mắt ta trở nên sắc bén: “Triệu cô nương mạo phạm bổn cung, vả miệng, vả đến bao giờ nàng ta biết thân phận của mình mới thôi.”

Triệu Nhan Tuyết hét lớn: “Các ngươi dám! Duệ ca ca mới là Thái Tử thật sự! Phu quân của ngươi chỉ là thứ hàng giả! Ta về sau chính là Thái Tử Phi! Ai dám đụng đến ta, ta sẽ bảo Duệ ca ca lột da rút gân các ngươi!”

Đời trước nàng ta cũng cuồng vọng như vậy.

Khi đó Tiêu Lâm đã là Thái Tử, muôn vàn che chở nàng ta.

Nhưng hiện tại, Tiêu Lâm có phải Thái Tử thật không còn phải chờ xem xét.

Vậy mà nàng ta đã dám kêu gào, quả thực là ng.u ngốc vụng về.

Những cung nữ đi theo Triệu Nhan Tuyệt sôi nổi tiến lên đè nàng ta xuống.

Tiếng tát chan chát vang lên khắp các hành lang trong cung.

18.

Ta gọi Vân Hương mang ghế tới, pha trà, ngồi một bên nhìn Triệu Nhan Tuyết bị đánh.

Tình cảnh này, ta với Vân Hương cực kỳ giống một đôi chủ tớ ác độc đang bắt nạt Triệu Nhan Tuyết.

Nhưng nàng ta cũng không biết đời trước nàng ta xuống tay với ta và Vân Hương, còn ác độc hơn nhiều.

Rất nhanh, hai má Triệu Nhan Tuyết đã sưng đỏ, khóe miệng tràn ra tơ máu.

Khuôn mặt cũng thanh tú giờ đã bị đánh cho thảm không nỡ nhìn.

Tiêu Lâm nhận được tin vội vàng chạy tới.

Phía sau còn có Hoàng Đế cùng Tiêu Cảnh Lan.

Tiêu Cảnh Lan mặc một thân mãng bào, tóc búi cao đeo ngọc quan, nhìn dáng vẻ hẳn là vừa hạ triều.

Triệu Nhan Tuyết thấy Tiêu Lâm tựa như thấy cứu tinh, khóc lóc bò đến bên chân hắn: “Duệ ca ca, cứu muội, cứu Tuyết Nhi.”

Hai mắt nàng ta lấp lánh nước, nâng gương mặt xanh xanh tím tím lên cho Tiêu Lâm xem:

“Tuyết Nhi không biết chọc giận Thái Tử Phi chỗ nào mà nàng lại đối xử với Tuyết Nhi như vậy? Tuyết Nhi đau quá.”

Ta nheo mắt, khóe miệng gợi lên nụ cười, vừa rồi nàng ta không có nói như vậy nha.

Đau không? Những gì trước đây ta từng chịu, Vân Hương từng chịu, còn đau đớn hơn ngàn lần vạn lần.

“Triệu cô nương giờ biết ta là Thái Tử Phi rồi à?”

Ta hành lễ với Hoàng Đế, đứng dậy lặng lẽ cho Tiêu Cảnh Lan một ánh mắt yên tâm.

Sau đó ta đẩy Vân Hương ra, quỳ sụp xuống trước mặt Hoàng Đế:

“Bệ hạ, Triệu cô nương nói Thẩm đại nhân mới là Thái Tử thật, nàng là Thái Tử Phi tương lai. Nàng nói thần thiếp… thần thiếp chẳng là cái thá gì.”

Vừa nói ta vừa âm thầm tự nhéo đùi mình, loáng cái nước mắt đã chảy ra.

Thoạt nhìn so với Triệu Nhan Tuyết vừa ăn đòn còn đáng thương hơn vài phần.

“Thần thiếp quá tức giận, nàng nói thần thiếp thế nào cũng được, nhưng nàng nói vậy chẳng phải là đang nghi ngờ bệ hạ sao? Bệ hạ anh minh thần võ làm gì cũng có quyết định riêng, ai được phép gièm pha bên ngoài? Vậy nên thần thiếp mới giáo huấn nàng.”

18.

Triệu Nhan Tuyết choáng váng trước những lời nói như mây trôi nước chảy của ta.

Đôi mắt trừng lớn: “Ngươi nói bừa gì vậy?”

“Làm càn!”

Ánh mắt sắc bén của Hoàng Đế đảo qua đảo lại giữa ta và Triệu Nhan Tuyết, cuối cùng dừng lại trên người Triệu Nhan Tuyết.

Hoàng Đế phất tay áo, nổi giận nói: “Đây là hoàng cung, không phải nơi kẻ nào cũng có thể tùy tiện giương oai! Thẩm Duệ, quản cho tốt người của ngươi! Nếu có lần sau trẫm chắc chắn sẽ nghiêm trị! Nguyên Tịch là Thái Tử Phi trẫm tự mình tuyển định, trẫm không muốn nghe kẻ nào nghi ngờ quyết định của trẫm.”

Hiện giờ Tiêu Lâm còn chưa phải là Thái Tử.

Hành vi lần này của Triệu Nhan Tuyết chẳng khác gì châm lửa đốt hắn.

Hắn không dám cãi câu nào, kéo Triệu Nhan Tuyết đi.

Triệu Nhan Tuyết không thuận theo, còn khóc nháo.

Tiêu Lâm bị nàng ta làm ồn, phiền phức, liền đánh ngất nàng ta, khiêng đi.

Lúc gần đi còn ý vị thâm trường liếc ta một cái.

Trên đường về Đông Cung, Tiêu Cảnh Lan nhìn ta chằm chằm.

Ta nhớ tới vừa rồi khi ta bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt Hoàng Đế, chàng theo bản năng vươn tay ra định đỡ ta.

Sau đó nhận thấy không ổn nên đành lặng lẽ rút tay về.

Hình ảnh đó thật thú vị.

Ta sờ sờ mặt mình, cười hỏi Tiêu Cảnh Lan: “Trên mặt ta dính gì à?”

Tiêu Cảnh Lan lắc đầu: “Không, chỉ là cảm thấy hôm nay Man Man cười càng xinh đẹp hơn, ta rất thích.”

Ta đỏ mặt, mắng hắn không đứng đắn.

Kết quả là sau khi trở về, hắn liền lôi kéo ta làm chuyện còn không đứng đắn hơn.

Bữa tối cũng chưa ăn.

19.

Mưa to kéo dài, Vị Hà vỡ đê.

Tiêu Cảnh Lan bận rộn cùng Công Bộ nghiên cứu phương án trị thủy.

Đã một thời gian ta không thấy nổi bóng chàng.

Ta thì học quản gia, thường xuyên xem sổ sách đến tận nửa đêm.

Hôm nay xem đến mức mệt quá ngủ gật luôn trên bàn sách.

Ta mơ thấy Tiêu Lâm lại lần nữa trở thành Thái Tử.

Triệu Nhan Tuyết đứng cạnh hắn ta, vênh váo tự đắc cười to: “Giả chính là giả, lại dám vọng tưởng muốn giả mạo huyết mạch hoàng gia!”

Khi tỉnh lại, ta phát hiện lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi.

Chỉ cần Tiêu Lâm với Triệu Nhan Tuyết còn tồn tại một ngày thôi.

Đối với Tiêu Cảnh Lan và ta, đều là mối họa.

Ngày lập thu, ta nói Vân Hương phụ, tự mình xuống bếp làm mấy món ăn.

Vịt bát bảo pha lê, măng xuân xào, tôm chưng trứng cua, bánh hoa huệ hạt thông…

Lại ủ thêm một bình rượu lựu đỏ.

Tiêu Cảnh Lan vừa về, vội vàng cởi áo ngoài ra đặt sang một bên.

Ngồi xuống bàn, chàng kinh ngạc hỏi: “Đồ ăn hôm nay là do chính tay Man Man làm à?”

Ta gật gật đầu, chống cằm nháy mắt với Tiêu Cảnh Lan: “Chàng mau nếm thử xem hương vị thế nào?”

Tiêu Cảnh Lan cầm đũa nếm mấy miếng, mắt hơi nheo lại, như là nghĩ đến điều gì, chàng đặt đũa xuống, cẩn thận xem xét món bánh hoa huệ hạt thông.

“Sao vậy? Điểm tâm này có vấn đề gì à?” Ta hỏi.

Tiêu Cảnh Lan cười giải thích cho ta: “Bánh hoa huệ hạt thông này đang rất thịnh hành ở kinh thành, nhưng Ngự Thiện Phòng lại chưa bao giờ làm món điểm tâm này. Khi còn nhỏ ta cũng rất thắc mắc, sau này mới biết là vì mẫu hậu bị dị ứng hạt thông, chỉ cần ăn một miếng bánh này nôi là cả người nổi mẩn đỏ, sau đó phụ hoàng ra lệnh cấm Ngự Thiện Phòng làm món này.”

Trong lòng ta thầm nghĩ, nói như vậy Hoàng Đế cũng si tình đấy nhỉ.

Tiêu Cảnh Lan cầm một miếng bánh hoa huệ hạt thông đút cho ta ăn: “Man Man, chúng ta giúp Tiêu Lâm một phen đi.”

Ta nhìn miếng bánh kia, lập tức hiểu rõ.

Ta cười rộ lên: “Được nha.”

20.

Dựa theo tổ chế, mười ngày sau lập thu sẽ là tiết thiên thu.

Ngày này, Hoàng Đế sẽ mở tiệc chiêu đãi quần thần, phong thưởng quan lại.

Trong cung yến, Tiêu Lâm ăn mặc cực kỳ nổi bật.

Hắn ngồi ngay bên dưới Hoàng Đế.

Dường như vị trí Thái Tử đã bỏ sẵn trong túi hắn.

Có mấy đại thần bảo thủ nhìn thoáng qua, đồng loạt lắc đầu thở dài.

Thị nữ đứng cạnh Tiêu Lâm không phải ai khác, chính là Triệu Nhan Tuyết.

Nếu là trước đây, dựa vào tính tình của Triệu Nhan Tuyết chắc hẳn sẽ không chịu giả làm thị nữ.

Cũng không biết Tiêu Lâm lừa gạt nàng ta thế nào mà giờ lại cam tâm tình nguyện.

Thiên thu yến năm ngoái ta từng tham gia cùng cha và ca ca.

Yến tiệc hầu hết đều tinh tế và đơn giản.

Năm nay thì hoành tráng, xa hoa hơn nhiều.

Khi khai yến, Hoàng Đế nhìn đĩa điểm tâm trên bàn, cau mày.

Tùy chỉnh
Danh sách chương