Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta nghĩ rằng, sau khi rời đi, dù rằng ta có tiền, nhưng cũng chẳng thể ngồi không ăn núi lở được, chi bằng tìm một nghề mưu sinh.
Vừa khéo ta lại có chút hiểu biết về hương liệu các thứ, sau này mở một cửa hàng hương liệu và phấn son cũng không phải là không thể.
Đây là đến để xem xét tình hình thị trường trước thôi.
Cửa hàng phấn son này là lớn nhất kinh thành, các tiểu thư khuê các đều thích đến đây.
Ta chọn xong những thứ cần mua ở gian phòng trên lầu hai, vừa định xuống lầu, không ngờ lại chạm mặt Tứ vương gia Lạc Diệp.
Hắn thấy ta, cũng khựng lại một chút, rồi lập tức tươi cười hớn hở: “Giang nữ lang, lại gặp nhau rồi.”
Nha hoàn thị tòng đều đang đứng đợi bên ngoài cửa tiệm, bên cạnh ta chỉ có một mình Xán Nhi, nên ta bất giác lùi về sau một bước, giữ khoảng cách với hắn.
“Tham kiến Vương gia.”
“Nàng có để ý đến món đồ nào không, bản vương tặng nàng.”
Lạc Diệp ngược lại còn tiến lên một bước, ghé sát đầu lại gần ta:
“Nàng thơm quá. Dùng loại phấn son gì vậy?”
Vừa nói hắn vừa vươn tay muốn nắm lấy tay ta, ta khẽ tránh đi, hắn chỉ kịp nắm được chiếc khăn tay.
Hắn cầm chiếc khăn tay trong tay, đưa lên mũi hít hà.
Vẻ mặt đó, thật khiến người ta buồn nôn.
“Tứ vương gia xin tự trọng.”
Đến cả chiếc khăn tay kia ta cũng chẳng buồn giữ nữa, xoay người định bỏ đi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn vươn tay đoạt lại.
Lạc Diệp bỗng gọi giật ta lại: “Bản vương so với Ngũ đệ ta hiểu phong tình hơn nhiều, chi bằng nàng theo bản vương đi. Phu quân của nàng chỉ được cái mã bề ngoài, e rằng khó mà khiến nàng tận hứng được đấy.”
Hạ lưu.
Một người thuộc hoàng thất mà lại có tác phong như vậy, có thể thấy được sự hủ bại dâm dật của Khánh quốc đã đến mức nào rồi.
Ta trừng mắt liếc hắn một cái, đánh giá hắn từ trên xuống dưới: “Cũng còn hơn một số người vừa chẳng có mã bên ngoài lại vừa chẳng có tác dụng bên trong.”
Lạc Diệp vậy mà chẳng hề tức giận: “Miệng lưỡi lanh lợi, thú vị đấy.”
Bệnh thần kinh.
Ta một khắc cũng chẳng muốn nán lại thêm, nhanh chân bước xuống lầu.
Hạ Hành Châu vừa hay cũng đến đây, hai người chúng ta cùng nhau lên xe.
“Về phủ rồi đốt đi.” Ta đưa chiếc khăn tay cho Xán Nhi, nhớ lại ánh mắt đánh giá của Lạc Diệp lúc nãy mà toàn thân ta nổi da gà.
Ánh mắt Hạ Hành Châu khẽ lướt qua chiếc khăn tay: “Sao vậy, phu nhân không thích màu sắc này sao?”
“Đâu có, chẳng qua là—”
“Xán Nhi, về phủ.” Ta không để Xán Nhi nói tiếp, dù sao Hạ Hành Châu bây giờ chẳng có quyền thế gì, dù có biết chuyện cũng chẳng thể ra mặt giúp ta.
Khoan đã… Ta lấy đâu ra tự tin mà nghĩ rằng hắn sẽ đứng ra vì ta chứ?
Tám phần là ta cũng phát điên rồi.
Hạ Hành Châu không hỏi thêm gì nữa, hắn vốn dĩ luôn biết điều như vậy.
19
Phong tục Khánh quốc, trước năm mới cần phải đến chùa thắp một nén hương.
Ngày hôm sau.
Giang lão thái thái dẫn ta cùng đám con cháu trong nhà đến Lộc Minh Tự.
Trong chùa tiếng kinh kệ ngân nga, hương khách đông đúc.
Vừa đến chùa, Giang Minh Huệ liền ghé tai lão thái thái thì thầm vài câu, sau đó hướng thẳng về khách đường của tự viện mà đi.
Ta đoán chắc Ngũ vương gia Lạc Thanh đang chờ nàng ta ở đó.
Chỉ lơ đãng liếc mắt một cái, đã thấy Giang lão thái thái nghiêm mặt cảnh cáo: “Đừng có nghịch ngợm, làm hỏng chuyện hôn sự của a tỷ con. Hành Châu năm tới còn phải ứng thí, mau đến chính điện thắp hương cầu phúc cho nó đi.”
Tuy bà nghiêm mặt, nhưng giọng điệu lại khá ôn hòa.
Ta vâng dạ, cùng Hạ Hành Châu đến chính điện thắp hương.
Quỳ xuống bồ đoàn, hai tay chắp lại thành kính.
Ta nghĩ rằng, Hạ Hành Châu tài văn chương xuất chúng, nhất định sẽ thi đỗ cao, liền thành tâm cầu xin thần Phật phù hộ cho hắn được bình an.
Hắn bình an, ít nhất trước khi ta rời đi, ta cũng không gặp phải nguy hiểm gì.
Nghĩ đến đây, ta quay đầu nhìn về phía Hạ Hành Châu, phát hiện hắn đã đứng dậy, cắm hương vào lư hương.
Ta vội vàng làm theo, đưa tay nhận lấy thẻ xăm đỏ từ tiểu sa di đưa tới. Trên thẻ viết mấy chữ:
“Cầu quân bình an, hoan hỉ vô lo.”
Sau đó, tiểu sa di sẽ mang thẻ xăm đi treo lên cây cổ thụ trăm năm tuổi giữa sân viện.
Ta viết xong, bên kia Hạ Hành Châu cũng đã viết xong.
Hắn khẽ mỉm cười với ta, nét mày giãn ra, phong thái thanh nhã, tuấn tú vô cùng.
“Phu nhân có muốn đến khách đường nghỉ ngơi một lát không?”
Có vẻ như từ sau khi trải qua kiếp nạn, hắn cười nhiều hơn hẳn.
Ta lại cảm thấy chính mình thật nực cười—hắn ngoài cười nhưng trong không cười, khó mà đoán được lòng dạ, ta không thể để bản thân bị hắn mê hoặc.
Trong lòng vừa nghĩ như vậy, ta đã mở miệng đáp lời: “Ừm, Xán Nhi đi cùng ta là được rồi, phu quân cứ tự tiện.”
Hạ Hành Châu liền dõi mắt theo bóng Giang Minh Chỉ rời đi, mãi cho đến khi khuất dạng.
Hắn lúc này mới thu lại nụ cười trên mặt, chậm rãi bước đến bên cây đại thụ trăm năm tuổi giữa sân viện.
Tiểu sa di đang treo thẻ xăm bên cạnh cây, thấy có người đến liền khẽ niệm một câu Phật hiệu:
“A di đà Phật. Thiếu quân, sự việc đã thành, e rằng chỉ vài ngày nữa sẽ có kết quả.”
Tay tiểu sa di vẫn thoăn thoắt làm việc, miệng lại khẽ nói, giọng nhỏ đến mức chỉ đủ hai người nghe thấy.
Hạ Hành Châu gật đầu, vươn tay cầm lấy thẻ xăm mà Giang Minh Chỉ vừa viết.
Tám chữ trên đó, mực vẫn chưa khô hẳn. Nét chữ không hề mềm mại tinh tế như nữ nhi, trái lại lại toát lên sự cứng cỏi, mạnh mẽ, khí thế hiên ngang.
“Quả nhiên không phải là nàng.”
Chữ viết của Giang Minh Chỉ, hắn biết rất rõ. Nói dễ nghe thì thanh tú, nhưng thực chất lại vô cùng bình thường.
“Bình an…” Khẽ đọc lên những chữ trên thẻ, khóe môi hắn cong lên: “Chữ nghĩa cũng không tệ.”
Hắn đâu biết rằng “Giang Minh Chỉ” bây giờ lại say mê rèn luyện nét chữ theo thể Nhan, nhờ vậy mới có được một tay bút đẹp đến thế.
“Treo lên đi.” Hắn đưa trả thẻ xăm.
Tiểu sa di nhận lệnh làm theo, miệng vẫn không quên hỏi: “Thiếu quân còn điều gì dặn dò nữa không?”
“Không vội, chờ đến khi Tứ vương gia Lạc Diệp gặp họa rồi tính tiếp. Phái thêm vài người âm thầm theo sát Giang Minh Chỉ.”
“Vâng, bọn thuộc hạ nhất định sẽ bảo vệ tốt nữ thiếu quân.”
Tiểu sa di lập tức đáp lời, xem ra vô cùng tín phục Hạ Hành Châu.
Hạ Hành Châu đưa tay khẽ vuốt qua tấm thẻ xăm, giọng điệu thản nhiên:
“Đừng tự ý suy đoán tâm tư của ta. Lui xuống đi.”
20
Hạ Hành Châu vừa bước vào khách phòng của chùa, liền thấy Giang Phương tươi cười hớn hở gọi hắn một tiếng:
“Muội phu.”
Ta bảo Hạ Hành Châu ngồi xuống, một tay chống lên chồng ngân phiếu đặt trên bàn.
“Đường huynh, nhớ kỹ những gì ta vừa nói. Muốn lấy được ngân lượng, thì đừng có mà thoái thác nữa.”
Hạ Hành Châu hiển nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, quay đầu nhìn sang, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
Giang Phương mặt đỏ bừng, chậm rãi tiến lên trước mặt Hạ Hành Châu, chắp tay thi lễ:
“Muội phu, trước kia là ta không đúng, đã nhiều lần thất lễ.”
Hạ Hành Châu không rõ đầu đuôi câu chuyện, cũng chẳng lên tiếng.
Ta gõ nhẹ ngón tay xuống mặt bàn, nhìn Giang Phương nói:
“Thành tâm thêm chút nữa đi.”
Giang Phương khom người thấp hơn, gần như cúi gập cả người:
“Xin muội phu thứ tội cho.”
Hạ Hành Châu cố nén ý cười bên môi, liếc mắt nhìn ta một cái, cũng không nói gì thêm.
Giang Phương vẫn giữ nguyên tư thế đó, thân hình hơi mập mạp có chút khó chịu.
Hắn nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Hạ Hành Châu một cái, lại nhìn nhìn ta, ta liền rút ra hai tờ ngân phiếu trăm lượng vỗ xuống trước mặt Giang Phương.
“Như vậy, đường huynh chỉ có thể nhận được hai trăm lượng thôi.”
Giang Phương thấy ngân lượng mắt liền sáng lên, ngay sau đó vậy mà lại “bộp” một tiếng quỳ xuống.
“Muội phu tha thứ cho ta đi, tha thứ cho ta—”
Vừa nói, hắn vừa không ngừng dập đầu xuống đất, hăng hái như thể không cần tiền vậy.
Ta nghe thấy Hạ Hành Châu khẽ bật cười, hắn dường như bất đắc dĩ lắc đầu, cuối cùng cũng lên tiếng:
“Đường huynh quá lời rồi, không sao cả.”
Được thôi, xem như đã bớt giận.
Ta bảo Giang Phương đứng dậy, lại đưa thêm cho hắn năm trăm lượng.
“Số này đủ để huynh trả nợ cờ bạc rồi, số còn lại thì cầm đi uống trà.”
“Ấy!” Giang Phương vừa nhận được tiền đã mừng rỡ ra mặt, đến cả bụi đất dính trên đầu gối cũng chẳng buồn phủi sạch, chớp mắt đã chạy mất dạng như làn khói.
Trên mặt Hạ Hành Châu vẫn treo nụ cười nhàn nhạt, phong thái nhẹ nhàng, đậm chất thư sinh.
“Phu nhân đây là vì vi phu mà ra mặt sao?”
“Không thì sao?” Ta nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: “Ta đã bảo người của sòng bạc giăng bẫy, khiến hắn thua liền bảy tám trăm lượng. Đến bước đường cùng, đương nhiên là ta bảo hắn làm gì thì hắn phải làm nấy. Nếu ngươi có hứng thú, ta bảo hắn giả trang thành hoa khôi, hát một khúc cho ngươi nghe cũng được.”
Ánh mắt Hạ Hành Châu càng thêm ý cười: “Tốn nhiều ngân lượng như vậy, chỉ để xả giận thôi sao?”
“Đúng vậy, ngươi vui là được rồi. Cũng đến lúc về phủ thôi.”
“Được, chúng ta về phủ thôi.”
Xem ra Hạ Hành Châu là thật lòng cao hứng, bước đi bên cạnh ta, cùng ta đi tìm tổ mẫu.
Trời lại đổ tuyết, hắn nhận lấy ô từ tay Xán Nhi, che cho ta.
“Phu nhân đã cầu nguyện điều gì vậy?”
Hiếm khi thấy hắn chủ động bắt chuyện với ta.
“Đương nhiên là mong ngươi thi đỗ cao, sau này làm quan kiếm bạc cho ta tiêu xài rồi. À đúng rồi, số ngân lượng này đợi đến khi ngươi thi Hội xong, trở về Cù Châu thu hồi gia sản, nhất định phải trả lại cho ta đấy nhé.”
Hạ Hành Châu nghiêng ô về phía ta, gật đầu đáp: “Đương nhiên rồi, mọi thứ trong nhà đều nên giao cho phu nhân quản lý.”
“Nhưng nếu như ta không đỗ thì sao?”
“Vậy thì, cứ nợ đó vậy, xem như là ngươi nợ ta một nhân tình.”
Nợ ta tiền rồi, đến lúc đó đừng hòng mà đòi mạng ta nữa.
Trong lòng ta nghĩ thầm như vậy, giọng nói mang theo ý cười của Hạ Hành Châu đã từ trên đỉnh đầu vọng xuống: “Được.”
Ấy, đây là ngươi tự nói đấy nhé!
Ta lập tức bật cười, vươn tay móc ngoéo ngón út của hắn: “Ngoéo tay, ai nuốt lời, ắt chịu nỗi khổ tim gan thiêu đốt.”
Hắn vóc dáng cao lớn hơn ta rất nhiều, lúc này cúi người nhìn xuống, đôi mắt phượng sắc bén phản chiếu sắc trắng bạc của tuyết, còn in cả bóng hình ta trong bộ y phục đỏ rực.
Đôi môi mỏng của hắn khẽ hé mở: “Một lời đã định.”
21
Có được lời hứa của Hạ Hành Châu, chẳng lẽ có nghĩa là ta không cần phải rời đi nữa sao?
Không được! Dù Hạ Hành Châu không giết ta, Giang Minh Huệ cũng sẽ ngấm ngầm giở thủ đoạn, ở lại Giang gia chắc chắn chẳng dễ chịu gì.
Hơn nữa, ta không tin rằng Hạ Hành Châu có thể buông bỏ mọi chuyện trong một sớm một chiều. Hắn nói vậy, chẳng qua chỉ muốn yên ổn một thời gian, đợi đến khi đôi cánh đủ vững vàng, nhất định sẽ từng bước báo thù về sau.
Ta vẫn phải rời đi thôi.
Gần Tết Nguyên Đán, trong kinh thành lại xảy ra một đại sự. Người ta đồn rằng tại phủ Tứ vương gia đã tìm thấy lễ phục và mũ miện chỉ dành riêng cho thái tử.