Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
Tôi trở lại vào ngày hôn năm mươi tuổi.
Lúc này, mẹ tôi đi vào phòng ngủ nói : “Thư Nguyệt, chú rể và phía họ Dương sắp tới , con đã trang điểm xong hết chưa ?”
Tôi đang nhìn lại bản thân mình trong gương.
Trong gương là một cô gái có mái tóc đen dày với làn da trắng và hồng hào. Nhìn cô ấy không hình ảnh xanh xao và gầy gò sau những lần hóa trị cho căn bệnh hiểm nghèo của mình.
“ con không nói gì ?” Mẹ tôi cau mày tiếng.
trước, bà ấy rất thích quyền lực của họ Dương. Vì muốn ông Dương sắp xếp cho em trai tôi một công việc mà bà đã cố gắng tác hợp tôi với con trai ông ta là Dương Gia Đào – một người đàn ông lăng nhăng và dù chuyện đó, bà vẫn cố giấu tôi và cố hết sức để chúng tôi một cặp.
Sau khi hôn, Dương Gia Đào luôn ở bên ngoài ngoại tình và bạo lực gia đình. Thế mẹ tôi hết lần này đến lần khác đều khuyên tôi phải ráng nhẫn nhịn. Thậm chị, bà dọa đến việc cắt đứt quan hệ với tôi để ngăn tôi ly hôn.
“Sắp xong .” Tôi nói.
“Vậy mẹ đi chuẩn bị trước, kỳ này bao lì xì của Dương gia đưa chắc chắn không nhỏ.”
Sau khi bà ấy rời đi, tôi ngồi một mình trươc gương và châm rãi chọn một thỏi son.
Bỗng có một âm thanh phát ra từ cửa phía sau lưng tôi.
Tôi lại nhìn.
Có một người đàn ông đang đứng trước cửa , đút túi quần, dựa mình vào thân cây và nhìn tôi đôi mi mỏng nhìn giống côn đồ.
Thấy tôi, anh khựng lại.
Anh ngay trở lại dáng vẻ bình thường.
“Ồ,hóa ra mấy đứa béo khi ăn mặc giống như vầy.”
Trái tim tôi không ngừng đập mạnh.
Nhiếp Khải, kẻ thù truyền của tôi.
Anh ấy chính là người ở bên cạnh tôi, chăm sóc tôi cho đến lúc tôi qua đời khi tôi bị ung thư gan.
Hồi đó, tôi tưởng anh đến để phá đám nên liền chỉ vào mũi anh bảo anh mau biến đi.
Mẹ tôi đẩy cửa bước vào.
“Thư Nguyệt, con…”
Bà dừng lại và nhìn thấy người đang đứng bên ngoài cửa .
“…Nhiếp Khải? Thằng khốn, mày đứng bên ngoài cửa làm gì !? Tao cảnh cáo mày, nếu mày dám phá hỏng đám cưới của Thư Nguyệt, tao nhất định xử mày tại .”
Nói bà ấy đóng sầm cửa lại và kéo tôi qua một bên.
“Nó vừa nói con cái gì?”
“Không nói gì hết.”
“Cái thằng lưu manh này từ nhỏ đã không hề thật, cha nó thì đang ngồi trong tù, bản thân nó là đồ dụng. Sau này con nhớ tránh xa nó ra, đừng có dây dưa với loại người này.”
Tôi im lặng không nói gì.
Bà ấy không rằng trong mình, đồ khốn dụng này sau này công trong việc kinh doanh và trở doanh nhân đứng số một trong nước.
Tôi nhìn lại ra cửa . Quả nhiên, không ai ở đó.
Bỗng có tiếng pháo vang .
Là họ Dương đến rước dâu.
Mẹ tôi thì cười khúm núm em trai tôi, Kiều Thừa thì trực tiếp đẩy tôi xe. Bọn họ ước rằng tôi hôn càng sớm càng tốt.
Dương Gia Đào đang ngăn chặn những người đang náo loạn với vẻ mặt ngượng ngùng nhìn rất giống một người chồng ân cần và dịu dàng.
Hồi đó, tôi đã bị vẻ ngoài của hắn lừa bịp. Tôi hôn trước khi tốt nghiệp đại học, sau đó anh ta khuyên tôi bỏ học ở làm nội trợ và chính là mầm giống cho mọi bi kịch sau này.
Giữa đám đông náo nhiệt, một cô gái mặc váy trắng nhìn tôi đầy ủ rũ. Tôi đã tránh ánh của cô ấy.
Sau khi xe lăn bánh, tôi đã hỏi Dương Gia Đào : “Cô gái mặc váy trắng đó là ai?”
“A? Đó là bạn học của anh.”
“ người rất thân nhau ?”
“Không, bọn anh là bạn học bình thường thôi.”
Tôi nắm chặt túi xách của mình. Ở trước, tôi đã tin vào lời nói của anh ta và không hề bản thân đã bị lừa cho đến khi một người phụ nữ bế theo một đứa trẻ tới gõ cửa tôi. Điều này đã xảy ra hơn một lần trong mươi năm hôn của tôi.
Tôi được đưa đến địa điểm tổ chức hôn lễ. Các nghi lễ đều được tiến hành theo từng bước. Đến giây phút cuối cùng, chủ hôn đầy vẻ xúc động nói:
“Chú rể có hôn cô dâu .”
Dương Gia Đào bước lại gần tôi.
“Thư Nguyệt…”
Tôi bất giác lùi lại một bước.
Dương Gia Đào sửng sốt và ngay cả khách mời thế.
Mẹ tôi thì thầm ngay sau lưng tôi : “Kiều Thư Nguyệt, con đang làm cái gì vậy ?”
Kiều Thừa vội vàng đi qua nói : “Chị chủ động chút đi.”
Tôi lại nhìn xuống sân khấu. Ở trong đám đông, mái tóc vàng của Nhiếp Khải thật nổi bật.
Miệng anh đang phì phèo điếu thuốc trông hệt lưu manh đôi của anh lại dán chặt vào người tôi và dường như chúng đang tỏa sáng. Trước khi c.h.ế.t ở trước, anh ấy nhìn tôi với ánh này :
“Năm đó anh không dám nói vì sợ không mang lại hạnh phúc cho em. Nếu có làm lại từ , anh nhất định không để em gả cho người khác.”
Anh bắt kinh doanh từ dưới đáy vực từng bước đi vị trí cao tôi chưa bao giờ thấy anh hôn. Đến tận lúc đó tôi mới rằng anh đang đợi tôi.
Thấy tôi đứng im không nhúc nhích, Kiều Thừa bước tới định đầy tôi. Dương Gia Đào đưa ra đỡ : “Thư Nguyệt, đừng ngại.”
Anh ta luôn giữ nét tươi cười trên khuôn mặt mình tôi đã nhìn thấu được sự ghê tởm đằng sau khuôn mặt ấy những trận đánh và bạo lực gia đình trong mươi năm sau đó ở trước.
Tôi bèn hất anh ta ra và mình chạy xuống sân khấu trong lúc mọi người đang thất thần.
Tôi dừng lại trước mặt Nhiếp Khải và ngẩng hỏi : “Anh muốn hôn em không?”
Anh sững người đánh rơi điếu thuốc
“Dám giỡn với tôi ?”
“ Không. Ông không tin.”
Tôi túm cổ áo anh một cách thô bạo. Dưới ánh nhìn ngơ ngác của mọi người, tôi công cưỡng hôn anh.
2.
Nụ hôn này chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
Cơ đang căng cứng của Nhiếp Khải dường như được bật công tắc, anh ôm eo tôi và người lại với khách mời để hôn sâu hơn.
Mẹ tôi là người tiên phản ứng lại, bà chạy tới chỗ tôi hét :
“Kiều Thư Nguyệt, mày đang làm chuyện gì vậy hả !? Mày có xấu hổ không ?”
Vừa nói, bà vừa cầm chai rượu định đánh tôi : “Đồ khốn này, hôm nay mày đừng hòng về .”
Khoảng khắc chai rượu đập tới, tôi thức nhắm lại.
Nhiếp Khải bước tới đỡ cho tôi. Nhân lúc này Kiều Thừa bước tới giữ chặt cánh tôi : “Chị đúng là thứ c.h.ế.t tiệt, chị dám hôn người khác trong lễ cưới!”
Nhiếp Khải vặn cổ em tôi : “Buông cô ấy ra.”
Nó bị đau bèn buông tôi ra và Nhiếp Khải bảo vệ tôi sau lưng anh ấy.
Dương Gia Đào đứng trên sân khấu, với vẻ mặt không cam lòng và bất bình, hắn chất vấn: “Thư Nguyệt, cô làm vậy là có ý gì? Tôi đã đối xử tệ với cô ? Tôi đã mua cho cô chiếc nhẫn kim cương lớn nhất, tổ chức một hôn lễ xa nhất. đối xử với tôi như vậy?”
Ông Dương và Dương phu nhân khóc nói : “Thư Nguyệt, Dương gia đối tốt với con như vậy, con lại làm chuyện tát thẳng mặt chúng ta vậy?”
Có rất nhiều lời bàn tán xung quanh tôi, mọi người nhìn tôi với ánh đầy vẻ ghê tởm và khinh thường.
Lúc này, trông tôi như một tội nhân xứng đáng bị cắt xẻo từng mảnh.
Cô gái đang mặc váy trắng kia nhìn tôi cười.
Nhiếp Khải cố gắng che chở cho tôi. Tôi vỗ nhẹ vào anh ấy ra hiệu đừng lo lắng. Tôi bước tới và mở chiếc túi tôi giữ nãy giờ.
Có người làm việc xấu vẫn giả vờ tội.
Tôi lấy ra một chồng thư.
“Bởi vì trước khi hôn, Dương Gia Đào đã hẹn hò với người khác. là những bức thư tình anh ta viết cho cô gái đó.”
Cô gái mặc váy trắng chợt khựng lại một lúc nở nụ cười đắc thắng.
Trước khi tổ chức hôn lễ ở trước, cô gái này đã đến tìm tôi và đem mấy bức thư tình Dương Gia Đào đã viết đưa cho tôi. Tôi cầm những lá thư đó đi chất vấn anh ta bị anh ta dỗ ngọt lời nói của mình.
Trước mặt mọi người, tôi đọc to nội dung trong thư :
“Sau khi chúng ta chia ngày hôm qua, anh đã rất nhớ em, nhớ giọng nói của em, nhớ mùi hương của em, cơ của em,…”
Những từ ngữ thô tục và bẩn thỉu không để người khác nghe đều được tôi đọc với vẻ mặt cảm.
Dương Gia Đào hoàn toàn mất bình tĩnh, sắc mặt hung ác nói : “Kiều Thư Nguyệt, cô đừng ngậm m.á.u phun người, cô lấy chứng gì chứng minh những thứ đó là tôi viết?”
Tôi nhìn anh ta và khẽ mỉm cười.
Anh ta đột nhiên im miệng.
Có lẽ anh ta không nghĩ rằng, để buộc tôi rời khỏi anh ta, người phụ nữ đó đã đưa những chứng không chối cãi để chứng minh quan hệ của người.
Tôi lấy ra một bức ảnh trong lá thư.
Sau khi nhìn rõ ảnh, mọi người đều há hốc mồm.
Trong ảnh, Dương Gia Đào đang bế một đứa trẻ với gương mặt dịu dàng phía sau là một người phụ nữ vừa sinh con xong đang nằm trên giường bệnh.
Mọi người bùng nổ.
Dương Gia Đào rõ ràng đã hoảng sợ, anh ta nhìn người phụ nữ phía sau một cách khó khăn.
Người phía sau phát hoảng, hẳn cô ta không ngờ tôi lại công khai những chứng “đáng xấu hổ” như vậy.
Dương Gia Đào ngậy giựt lấy micro của MC nói : “Mọi người đừng tin lời điên khùng của người phụ nữ này. Bức ảnh này chụp lúc bạn tôi mới sinh con và tôi đến bệnh viện thăm cô ấy. Đứa trẻ trong hình không liên quan gì đến tôi!”
Chắc anh ta không có câu “ Ở có ba trăm lạng bạc” **
(**) Câu này có nghĩa là giấu lòi đuôi hoặc lạy ông tôi ở bụi này vì trong dân gian có chuyện ông kia có bạc sợ mất bèn mang chôn. Chôn xong lại cắm trên đó một cái bảng ghi là: “Ở có ba trăm lạng bạc”.
Rõ ràng là tôi chưa nói gì mà anh ta đã nhảy dựng đi giải thích .
Tôi đã đoán được rằng anh ta không thừa nhận mà tôi thì quá lười để đôi co với anh ta.
Thế nên tôi bèn đưa xấp thư cùng bức ảnh cho những vị khách xung quanh mình cùng thưởng thức. Ngay , mọi người đều bu lại chỗ tôi hóng hớt với vẻ mặt đầy phấn khích.
Tôi sang nhìn Nhiếp Khải. Anh hiểu ý tôi và nắm tôi : “Đi thôi.”